Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Đã đợi lâu rồi nên ai cũng thấy đói.
Sau khi các món được bày lên bàn, mọi người bắt đầu xắn tay đánh chén.
Lúc đĩa cua được mang lên, quả nhiên Phó Chi Dữ đưa tay lấy luôn một con.
Nhụy Nhụy nhìn thấy, lập tức nói: "Anh bắt đầu rồi đấy à?"
Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."
Nhụy Nhụy nhướng mày với Dụ Thần.
Dụ Thần: "......"
Tay Dụ Thần vẫn đang cầm thịt nên không tiện, thế nên cậu lấy khuỷu tay huých vào cánh tay Phó Chi Dữ: "Em cứ tưởng anh đùa thôi chứ.
Anh không cần phải làm đâu."
Phó Chi Dữ không hề dừng lại: "Cho anh cơ hội thể hiện đi."
Dụ Thần cười: "Bóc vỏ cua thì nào có tính là cơ hội thể hiện đâu."
Phó Chi Dữ hoài nghi: "Thế làm gì mới tính là cơ hội thể hiện?"
Dụ Thần không thể nghĩ ngay ra được: "Dù gì thì cũng không tính đâu."
Nhưng dường như tối nay Phó Chi Dữ không nghe lời lắm, Dụ Thần đã bảo anh không làm rồi mà anh vẫn cứ làm cơ.
Không chỉ bóc vỏ cua mà còn lột vỏ tôm.
Rồi chẳng hiểu kiểu gì, còn bón cho Dụ Thần ăn.
Dụ Thần cũng thật là, nhoáng cái đã quen ngay rồi.
Phó Chi Dữ cứ đưa tay ra là cậu tự động mở miệng.
"Cua có ngon không?" Ăn gần xong rồi, Nhụy Nhụy cười, hỏi Dụ Thần.
Làm gì có chuyện Dụ Thần không biết Nhụy Nhụy muốn nói gì.
Cậu lè lưỡi với Nhụy Nhụy: "Bạn trai đút cho ăn thì đương nhiên là ngon rồi."
Nhụy Nhụy cười ngất: "Ha ha ha ha ha, Dụ Thần, anh khác xưa rồi."
Dụ Thần: "Không phải em thích nghe thế lắm à."
Nhụy Nhụy càng cười tươi hơn: "Em thích nghe thì anh nói cho em nghe à? Em đã bao giờ thấy anh tốt với em thế đâu.
Có khi không phải anh đang muốn nói cho em nghe đâu ấy nhở?"
Dụ Thần lập tức rút giấy, vo thành cục, ném Nhụy Nhụy.
Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha, thẹn quá hóa giận rồi."
Chỉ mười phút nữa thôi là buổi trình diễn pháo hoa sẽ bắt đầu.
Mọi người ăn uống no nê xong, gọi phục vụ tới dọn bàn và đem món tráng miệng lên.
"Anh vẫn ổn chứ?" Nhụy Nhụy chợt hỏi Dụ Thần.
Dụ Thần ngồi thẳng lưng: "Anh không sao hết."
Nhụy Nhụy nhìn chén rượu trước mặt Dụ Thần: "Em thấy anh uống nhiều rượu lắm đấy."
Thực ra Dụ Thần cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu.
Rượu ở nhà hàng này khá ngon nên cậu cũng uống nhiều hơn một chút.
"Anh không sao." Nói xong, cậu nâng chén lên uống nốt chỗ rượu còn lại.
Nhụy Nhụy hơi lo lắng.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Chi Dữ ở bên cạnh Dụ Thần, một chút lo lắng ấy của cô lập tức tan biến.
Cô tin rằng Phó Chi Dữ có thể chăm sóc cho Dụ Thần.
Ở trên sân thượng này có cầu thang, vẫn có thể lên được nữa.
Bên trên là một vườn hoa nhỏ.
Dụ Thần ăn xong, dùng giấy lau tay, lấy máy ảnh Phó Chi Dữ tặng ở trong túi ra.
"Mọi người nhìn nè!" Dụ Thần giơ máy ảnh để trên đỉnh đầu.
Nhụy Nhụy và Lâm Chấn đồng loạt quay sang nhìn máy ảnh.
Dụ Thần rất không hài lòng, nói với hai người: "Mau hỏi đi chứ."
Lâm Chấn: "Hỏi gì cơ?"
Dụ Thần: "Hỏi là ai tặng cái máy ảnh này."
Nhụy Nhụy bật cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha."
Lâm Chấn cũng cười, nhưng vẫn phối hợp: "Máy ảnh mới được ai tặng thế?"
Dụ Thần: "Anh tôi tặng đấy."
Dụ Thần nói xong thì dựa sát vào người Phó Chi Dữ.
Lâm Chấn lắc đầu, nói với Phó Chi Dữ: "Cậu chàng uống nhiều rồi, anh chăm sóc cậu ấy nhé."
Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."
Dụ Thần hạ máy xuống, đeo lên vai, ngẩng đầu nhìn vườn hoa phía trên kia: "Em muốn lên ngắm."
Dụ Thần đứng dậy, Phó Chi Dữ cũng đứng dậy theo.
Anh còn cầm luôn cả cái áo khoác ngoài mà ban nãy Dụ Thần cởi ra vì nóng nữa.
"Chúng tôi lên đó đây." Phó Chi Dữ nói.
Lâm Chấn gật đầu: "Đi đi."
Đến khi hai người khuất bóng, Nhụy Nhụy thở phào, tựa vào lòng Lâm Chấn: "Tốt quá."
Lâm Chấn xoa đầu Nhụy Nhụy.
"Ban nãy em còn nghĩ, đợi khi nào Dụ Thần uống say khướt rồi thì tra hỏi cơ." Nhụy Nhụy nói.
Lâm Chấn: "Phó Chi Dữ vẫn còn ở đây, em có dám không?"
Nhụy Nhụy cười: "Không dám đâu."
Một lát sau, Nhụy Nhụy lại nói: "Lúc đến đây, mẹ gọi cho em.
Mẹ dặn em quan sát thật kĩ, xem xem sếp Phó đối xử với Dụ Thần thế nào," Nhụy Nhụy nhún vai: "Thế này thì cần quan sát gì nữa? Liếc mắt cái cũng nhìn ra được."
Lâm Chấn "ừ" một tiếng.
Góc nhìn của Lâm Chấn khác với Nhụy Nhụy, đương nhiên là những gì anh thấy cũng khác với Nhụy Nhụy.
Nhưng hai người có cùng một quan điểm.
Phó Chi Dữ tốt thật.
Anh hi vọng Phó Chi Dữ có thể thích Dụ Thần thật nhanh, Dụ Thần cũng mau chóng thông suốt.
Hai người sớm ngày trở thành một cặp thật sự.
Ở bên kia, Dụ Thần đang chậm rãi bước lên cầu thang cuối cùng cũng bắt đầu hơi hơi cảm thấy mình uống nhiều.
Vừa nãy lúc ngồi thì không sao, bây giờ đi lên cầu thang, Dụ Thần cảm nhận được rõ ảnh hưởng của men rượu.
Thậm chí men rượu cứ từng đợt ấp tới như sóng xô.
Khi bước đến bậc thang cuối cùng, xém chút nữa cậu bước hụt.
"Anh ơi."
Dụ Thần lắc chân, gọi một tiếng.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy có gì đó nắm chặt tay mình.
Phó Chi Dữ: "Sao thế em?"
Dụ Thần cúi đầu nhìn.
Hóa ra là Phó Chi Dữ nắm tay cậu.
Dụ Thần cười: "Không sao hết."
Nói là không sao nhưng Dụ Thần lại quay người lại, đối mặt với Phó Chi Dữ, dang rộng tay ra: "Anh bế em lên đi."
Phó Chi Dữ cúi đầu nhìn bậc thang cuối cùng, cười tít mắt, bế ngang Dụ Thần lên: "Em muốn đi đâu?"
Dụ Thần quay đầu nhìn một vòng xung quanh, may mà vẫn chưa quên mình lên đây để chụp ảnh.
Cậu chỉ vào cái ghế cách đó không xa: "Chỗ kia, chỗ kia có tầm nhìn tốt."
Phó Chi Dữ nghe lời, bế Dụ Thần về phía đó, đặt cậu ngồi ngay ngắn lên ghế.
Dụ Thần gỡ máy ảnh đeo ở trên cổ xuống: "Để em chỉnh lại một chút, anh đợi em nhá."
Phó Chi Dữ: "Ừ không sao, em cứ từ từ mà làm."
Dụ Thần bấm một hồi, đột nhiên sờ sờ cái ghế ở bên cạnh: "Cái máy ảnh nữa đâu rồi?"
Phó Chi Dữ trả lời: "Anh không cầm lên."
Dụ Thần ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ: "Ơ thế thì phải làm sao bây giờ."
Phó Chi Dữ xoa đầu cậu: "Để anh đi lấy."
Dụ Thần gật đầu.
Phó Chi Dữ lại hỏi: "Em có muốn ăn kem không?"
Dụ Thần lại gật đầu tiếp.
Phó Chi Dữ: "Đợi anh nhé, đừng đi lung tung đấy."
Dụ Thần gật đầu hẳn hai cái.
Sau khi Phó Chi Dữ rời đi, Dụ Thần vỗ vỗ trán mình.
Thực ra cậu biết mình vẫn chưa đến mức say ngoắc cần câu, nhưng hình như cậu đang ở mức không tỉnh táo lắm? Cậu hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
Sau đó Dụ Thần tiếp tục chỉnh máy.
Chụp một tấm, chỉnh một chút rồi lại chụp thêm tấm nữa.
Chụp được mấy tấm ảnh xong, Phó Chi Dữ cũng đi lên.
Trên tay anh cầm túi máy ảnh, tay kia còn cầm một bát kem.
Dụ Thần nhận cái túi trước, lấy máy ảnh trong đó ra, bày ra ở bên cạnh.
Sau đó cậu ngẩng đầu, há miệng ra với Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ cười, cầm thìa xúc một miếng kem, đút cho cậu ăn.
Bùm!
Ở bầu trời không xa, bung nở bông pháo hoa đầu tiên.
"Oa!" Dụ Thần nuốt kem xuống, giơ máy ảnh lên, đứng dậy, chụp tách một cái.
Ngay sau bông pháo đầu tiên, cả bầu trời như được thắp sáng bởi hàng chục bông pháo hoa với đủ sắc màu.
Mà Dụ Thần ở đằng này thì.
Tách tách tách tách.
Đổi cái khác.
Tách tách tách tách.
Lại đổi tư thế khác.
Tách tách tách tách.
"Anh ơi," Dụ Thần gọi người ngồi trên ghế: "Anh đứng ở kia đi, em chụp cho anh."
Phó Chi Dữ gật đầu, đặt bát kem xuống, đi đến chỗ Dụ Thần chỉ.
Dụ Thần lùi lại một bước, nhưng bước chân không vững, cứ lắc la lắc lư.
"Em vẫn ổn chứ?" Phó Chi Dữ lo lắng.
Đầu Dụ Thần choáng váng nửa giây, cố gắng lấy lại tiêu cự: "Không sao, em không sao.
Anh đứng ngay ngắn nhá.
Phải cười lên đấy nhá."
Lúc này Phó Chi Dữ mới đứng hẳn hoi.
Sau đó.
"Oa, anh ơi anh đẹp trai quá xá luôn."
"Ánh sáng đẹp ơi là đẹp."
"Anh đẹp trai quá à."
"Chụp góc này mà anh vẫn đẹp trai thế cơ."
"Tấm này anh cười đẹp quá nè, đẹp quá đi mất thôi."
"Anh đẹp trai quá ò! Cứu!!!"
"Bạn trai ai thế nhò, sao lại thả ra ngoài thế kia hử!"
"Ò! Hóa ra là bạn trai mình!"
"Hê hê hê hê."
.......!
Dụ Thần như chim sổ lồng.
Cuối cùng thành ra thay vì chụp pháo hoa, Dụ Thần quay sang chụp Phó Chi Dữ.
Cứ thay ba cái máy ảnh để chụp liên tục.
Đã thế còn lôi cả điện thoại ra để chụp.
Đổi hết cái này đến cái nọ để chụp.
Chụp xong vòng đầu tiên, Dụ Thần lảo đảo đi về chỗ ghế ngồi.
Cậu cầm bát kem trên bàn lên, xúc một thìa, đưa cho Phó Chi Dữ.
Dụ Thần: "Anh vất vả rồi.
Nào, ăn một miếng nào.
A~"
Phó Chi Dữ mỉm cười, há miệng.
Tay Dụ Thần cầm không chắc, lúc đưa cho Phó Chi Dữ thì thìa kem cứ lượn trái lượn phải.
Nhưng Phó Chi Dữ cũng không giục, anh cũng phối hợp với Dụ thần.
Cuối cùng, lúc Dụ Thần đút được kem cho anh thì bị lem một chút ra khóe môi.
Dụ Thần đặt kem xuống, ngó trái ngó phải.
Không có giấy.
May quá đi.
Cậu ôm lấy vai Phó Chi Dữ, tiến lại, chuẩn bị liếm kem ở trên khóe môi anh.
Nhưng trùng hợp là Phó Chi Dữ cũng liếm.
Đầu lưỡi chạm vào nhau.
Dường như Dụ Thần nếm được thứ còn ngon hơn cả kem.
Thế là cậu nhất quyết không tha, lập tức vây lấy Phó Chi Dữ, đưa lưỡi vào.
Ngọt quá đi mất thôi.
Ngọt quá ngọt quá ngọt quá.
"Anh ngọt quá." Dụ Thần vừa "ăn" vừa nói.
"Anh ơi anh ngọt quá."
"Sao bạn trai lại ngọt thế nhỉ."
"Ưm..."
Phó Chi Dữ không cho cậu cơ hội nói tiếp nữa.
Dụ Thần bị hôn xong, đã say lại càng say hơn,