Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Lúc Phó Chi Dữ bế Dụ Thần xuống, Dụ Thần đã ngủ say tít rồi.
Đêm hội pháo hoa cũng đã kết thúc, bầu trời chỉ còn lại những vì sao sáng lấp lánh, thêm cả những ánh đèn bên bờ biển khiến cho cả không gian tràn ngập sự ấm áp dịu dàng.
"Biết ngay là anh ấy sẽ ngủ mà." Nhụy Nhụy thấy Phó Chi Dữ đi đến, cười.
Có lẽ do không còn tay để thu dọn đồ đạc, lúc này, trên người Phó Chi Dữ treo ba cái máy ảnh, một cái ba lô và cả một Dụ Thần đang trùm áo khoác.
Lâm Chấn và Nhụy Nhụy vội chạy ra giúp, lấy áo ở trên người Dụ Thần xuống.
"Giúp tôi cho máy ảnh vào trong ba lô với," Phó Chi Dữ ôm Dụ Thần, ngồi xuống: "cảm ơn."
Lâm Chấn đang định làm thì Nhụy Nhụy kéo tay anh ra: "Để em làm.
Mấy cái này sắp xếp không cẩn thận, lúc Dụ Thần tỉnh lại mà thấy thì kiểu gì cũng giận cho xem."
Phó Chi Dữ nghe thế, hỏi: "Em ấy biết giận sao?"
Nhụy Nhụy cười: "Là người thì ai cũng biết giận mà."
Phó Chi Dữ nhìn gương mặt say ngủ của Dụ Thần: "Anh chưa thấy em ấy tức giận bao giờ."
Nhụy Nhụy thở dài: "Thế là bình thường ấy, trước mặt anh thì anh ấy dịu dàng lắm, bạn trai cái là khác hẳn."
Phó Chi Dữ hoài nghi: "Khi nào thì em ấy sẽ giận?"
Nhụy Nhụy chỉ vào mấy cái máy ảnh: "Nếu mà anh làm rơi mấy cái này thì chắc là chọc tức anh ấy đấy."
Phó Chi Dữ: "Không dám."
Lâm Chấn ngồi ở bên cạnh phát biểu: "Thực ra Dụ Thần ít khi tức giận lắm, cậu ấy rất biết ăn nói.
Nhưng có lẽ do hai anh em nhà họ vô tâm vô tư thôi."
Nhụy Nhụy: "Ủa em nào có vô tâm vô tư đâu, nếu có thì cũng chỉ có Dụ Thần thôi."
Lâm Chấn cười: "Đôi khi cậu ấy vô tâm vô tư thật."
Nhụy Nhụy: "Trừ quan hệ bạn bè bình thường, ví dụ như Lâm Chấn chẳng hạn, thì những mối quan hệ khác của anh ấy thì hôm nay Dụ Thần khoác vai xưng anh gọi em, mấy hôm sau mà không liên lạc lại, kiểu gì anh ấy cũng quên luôn anh là ai."
Lâm Chấn cười, tiếp lời: "Dụ Thần kết bạn đúng là tùy tiện thật." anh nhún vai: "Dù sao cậu ấy cũng không thiếu.
Anh xem, cậu ấy đẹp trai, tốt tính, rất nhiều người muốn làm quen."
Nhụy Nhụy cười: "Cũng có nhiều anh đẹp trai theo đuổi lắm."
Lâm Chấn nhìn vẻ mặt mê trai của Nhụy Nhụy: "Hai người họ được chiều từ bé, chưa từng chịu khổ hay phải lo nghĩ bao giờ.
Căn bản là chẳng có gì làm phiền được họ." Lâm Chấn cười: "Cơ mà không ai động vào nhưng tính xấu thì nhiều lắm."
Nhụy Nhụy: "Em làm gì có tính xấu!"
Phó Chi Dữ nhìn hai người họ, cười.
"Cậu ấy chụp đã nghiền chưa?" Lâm Chấn lại hỏi.
Phó Chi Dữ gật đầu: "Chắc là đã rồi, em ấy chụp lâu lắm."
"Thế là được rồi," Lâm Chấn chợt hoài nghi: "Nhưng mà sao cậu ấy lại ngủ thế?"
Phó Chi Dữ bất lực: "Nhân lúc tôi không để ý, em ấy uống sạch chỗ rượu tôi đem lên."
Nhụy Nhụy: "......"
Lâm Chấn: "......"
Nhụy Nhụy cười, kéo khóa ba lô lên: "Được rồi.
Anh đeo ba lô đi Lâm Chấn."
Lâm Chấn gật đầu, mới đưa tay ra thì bị Phó Chi Dữ cản lại: "Để tôi đeo cho."
Lâm Chấn: "Anh vẫn phải bế cậu ấy mà."
Phó Chi Dữ: "Không sao, em ấy nhẹ lắm."
Lâm Chấn và Nhụy Nhụy trao đổi ánh mắt, lập tức hiểu ý Phó Chi Dữ.
Dụ Thần không cho ai đụng vào ba lô của mình, có lẽ Phó Chi Dữ sợ Dụ Thần dậy mà thấy thì không vui.
Xe đã đợi ở bên dưới, họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, lên xe về khách sạn.
Dụ Thần một khi đã ngủ thì ngủ rất sâu, không bị tiếng ồn bên ngoài làm ảnh hưởng, giống hệt như lần trước vậy.
Dụ Thần ngoan ngoãn gối đầu lên đùi Phó Chi Dữ, ngủ ngon lành.
Nhưng lần này hơi khác, Dụ Thần không sờ Phó Chi Dữ.
Ngồi trên xe bao lâu thì Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần bấy lâu.
Đèn đường bên ngoài chiếu rọi vào xe, lúc tối lúc sáng.
Da Dụ Thần mịn màng trắng trẻo, lúc này đây làn da cậu như thể đang phát sáng.
Ngón cái Phó Chi Dữ nhẹ nhàng vuốt ve từ gò má cậu, dừng lại ở cằm rồi xoa mấy cái.
Lúc xe dừng đèn đỏ, Phó Chi Dữ đột nhiên cầm tay Dụ Thần lên.
Anh còn túm lấy mép áo của mình.
Tay Dụ Thần hơi cong lên.
Phó Chi Dữ nhìn tay Dụ Thần một hồi rồi mới quyết định, chầm chậm cho tay Dụ Thần vào trong áo mình.
Khoảnh khắc ngón tay Dụ Thần chạm vào áo anh, đèn chuyển sang màu xanh, xe chuyển động.
Phó Chi Dữ nhẹ nhàng thở ra.
Thôi thì vẫn lấy tay Dụ Thần ra, nắm chặt lấy tay cậu.
Chẳng mấy chốc xe chở mọi người về đến khách sạn.
Bây giờ mới khoảng mười giờ tối, đèn đóm ở khách sạn sáng trưng.
Vì thế sau khi xuống xe, Nhụy Nhụy đi đến, lấy tay áo khoác khoác trên người Dụ Thần che mắt cậu.
Nhân viên lễ tân định mở lời chào mừng thì Phó Chi Dữ liếc mắt ra hiệu không phải chào.
Mấy người yên lặng lên tầng, đưa Phó Chi Dữ lên tận cửa phòng, giúp anh mở cửa.
"Cảm ơn." Phó Chi Dữ vào phòng rồi nói với Lâm Chấn và Nhụy Nhụy.
Lâm Chấn cười, thì thầm: "Không cần khách sáo, người nhà cả mà."
Nhụy Nhụy gật đầu: "Anh nghỉ ngơi sớm nhé."
Phó Chi Dữ: "Ừ, hai người cũng nghỉ sớm nhé."
Lần này Dụ Thần ngủ say thật, Phó Chi Dữ bế cậu lên giường rồi mà cậu vẫn chẳng phản ứng gì.
Sau khi đặt Dụ Thần nằm xuống, Phó Chi Dữ kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu rồi đi đun nước.
Sau khi làm xong xuôi, Phó Chi Dữ kéo ghế, ngồi bên cạnh giường Dụ Thần.
Anh không làm gì hết, chỉ nhìn Dụ Thần mà thôi.
Dụ Thần không thích bật đèn lúc ngủ, vì thế Phó Chi Dữ không bật đèn.
Trong ánh sáng tối mờ ấy, dường như vẻ đẹp của Dụ Thần đã chuyển sang một tầng khác.
Ngắm cậu một lát, Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, mở máy ảnh.
Anh vừa đưa điện thoại ra định bấm chụp, nhưng ngẫm nghĩ một lát, lại khóa màn hình điện thoại.
Anh nghĩ, liệu Dụ Thần có không vui khi biết anh chụp trộm không.
Bình đun nước siêu tốc kêu "tách" một cái báo nước đã sôi.
Phó Chi Dữ đang định đứng lên thì điện thoại trong túi áo anh đổ chuông.
Đột nhiên có tiếng chuông reo, người nằm trên giường lập tức cựa mình, Phó Chi Dữ vội vã lấy điện thoại ra tắt tiếng, nhẹ nhàng vỗ về.
Mắt Dụ Thần hơi chuyển động một chút nhưng có lẽ là được Phó Chi Dữ an ủi nên cũng không động nữa.
Đến khi Dụ Thần ngủ tiếp, Phó Chi Dữ mới đứng dậy, đi ra ban công, nhận điện thoại.
"Ba."
Ba Phó Chi Dữ ở đầu bên kia trả lời: "Ừ, ba vừa thấy ảnh ở trên vòng bạn bè của con.
Là thật à?"
Phó Chi Dữ cúi đầu, bật cười: "Thật ạ."
"Ha ha," Ông cười sảng khoái: "Chúc mừng con trai nhé."
Phó Chi Dữ: "Cảm ơn ba."
Giọng ba Phó Chi Dữ mang mang theo sự yên tâm vui vẻ khó che giấu: "Cuối cùng con cũng theo đuổi được người ta rồi.
Ba vừa thấy còn không dám tin, bấm vào rồi phóng to mấy lần liền.
Sao con không nói với ba tiếng nào thế hả?"
Phó Chi Dữ: "Con muốn ổn định vững vàng một chút rồi hẵng nói với ba."
Ba Phó: "Là sao? Vẫn còn chưa ổn à?"
Giọng Phó