Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần ngủ lâu rồi nên bây giờ cực kì tỉnh táo.
Chắc là vì bị tỉnh giữa chừng nên nhìn Phó Chi Dữ cũng rất có tinh thần.
Sau câu nói "Em cảm nhận được rồi" của Dụ Thần, cả hai người đều bất động.
Có lẽ thứ này có thể lây nên Dụ Thần cảm thấy bé Thần Thần nhà mình cũng đang "biến đổi".
Dụ Thần liếm môi, trong đầu lập tức nhảy ra một ý.
Nếu Phó Chi Dữ cứ để như thế mà không xử lí thì có phải là không ổn lắm không? Dụ Thần định tiến sát vào người Phó Chi Dữ, nhưng chợt nghĩ đến một chuyện, cậu lập tức lùi lại.
"Có phải là em chưa tắm không?" Dụ Thần hỏi.
Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."
Dụ Thần nhíu mày: "Sao chưa tắm mà em đã lại lên giường rồi?"
Phó Chi Dữ an ủi: "Không sao, em không bẩn đâu."
"Vấn đề không phải là bẩn hay không," Dụ Thần buồn bực: "Em đi tắm cái đã."
Phó Chi Dữ gật đầu: "Em đi đi."
Miệng thì bảo đi tắm nhưng Dụ Thần không đi ngay.
Cậu bất động nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, cứ nhìn một hồi lâu rồi chợt phì cười.
"Sao thế em?" Phó Chi Dữ hỏi.
Chân Dụ Thần lại ngọ nguậy.
Vì động tác của Dụ Thần mà Phó Chi Dữ khẽ "Hừ" một tiếng trầm thấp.
"Anh ơi," Dụ Thần gọi: "tình hình bên anh có vẻ không ổn lắm ha."
Phó Chi Dữ nghiến răng, mãi mới dịu lại: "Anh không sao."
Dụ Thần lắc đầu: "Không, anh có sao."
Nói xong, Dụ Thần chui vào trong chăn.
Thực ra ngày đưa thẻ phòng khách sạn cho Phó Chi Dữ, Dụ Thần đã học hết cả rồi.
Cậu biết hết.
Nhưng cậu mới chui vào chăn chưa được hai giây đã bị Phó Chi Dữ lôi ra.
Phó Chi Dữ nhíu mày: "Em làm gì thế?"
Tai Dụ Thần đỏ như tôm luộc, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều đang sôi sục.
"Của anh to quá," Cậu nuốt nước bọt, hỏi: "có được không anh?"
Phó Chi Dữ ôm lấy vai cậu, giọng anh cực kì trầm: "Không cần đâu."
Dụ Thần nhíu mày.
Cậu nhìn anh bằng đôi mắt to tròn lấp lánh: "Anh không muốn à?"
Trong đầu Phó Chi Dữ nổ ầm một tiếng.
Anh sắp phát điên rồi.
Dụ Thần thấy Phó Chi Dữ mãi chẳng nói gì, liếm môi, ôm chầm lấy anh.
"Em nhớ ra là em đồng ý làm gì với anh rồi." Dụ Thần nói bên tai Phó Chi Dữ.
Lúc nói, Dụ Thần dán sát vào người Phó Chi Dữ, đôi môi xinh đẹp mấp máy, không ngừng chạm vào tai anh.
Dụ Thần tiếp tục nói: "Đằng sau của em hơi hơi đau, nên có lẽ lát nữa không làm được đâu.
Anh để em giúp anh nhé."
Phó Chi Dữ nhắm chặt mắt lại.
Anh không biết phải trả lời Dụ Thần thế nào nữa.
Rõ ràng người cần được giúp là Phó Chi Dữ, thế nhưng sao giọng Dụ Thần lại...khao khát đến thế.
Mà sau đó, Dụ Thần càng cọ chân quá đáng hơn.
Phó Chi Dữ lập tức giữ chân cậu lại: "Em đừng động đậy."
Dụ Thần giữ lấy vai Phó Chi Dữ, nhìn vào mắt anh: "Em có phải là bé cưng của anh không?"
Phó Chi Dữ ngây người một chút rồi mới đáp: "Phải."
Giọng Dụ Thần mềm mại vô cùng: "Thế thì anh bỏ tay ra đi."
Phó Chi Dữ nghĩ một hồi rất lâu mới bỏ tay ra.
Dụ Thần hắng giọng, cười: "Em phải nói trước đấy nhé, em, có lẽ là không làm tốt lắm đâu."
Tay Phó Chi Dữ siết chặt lấy quần áo Dụ Thần, cảm tính và lý trí của anh đang đánh nhau điên cuồng.
Một bên thì nói "muốn, muốn, muốn", một bên thì nói "không được, không được, không được".
Hành động Dụ Thần nhanh hơn quyết định của Phó Chi Dữ nhiều.
Phó Chi Dữ chưa kịp đưa ra đáp án, Dụ Thần đã lại chui vào trong chăn một lần nữa.
Đương nhiên, Dụ Thần không cần Phó Chi Dữ đưa ra câu trả lời.
Cứ làm là được.
Tất cả những gì xảy ra sau đó đều khiến người ta điên cuồng.
Không chỉ Phó Chi Dữ cuồng, mà Dụ Thần cũng loạn.
Hai người cuốn lấy nhau, Phó Chi Dữ ra tay rồi.
......!
Một lần nữa, khi Dụ Thần được bế vào trong bồn tắm, cả người cậu mềm oặt, không còn chút sức lực nào.
Phó Chi Dữ gọi phục vụ phòng đến.
Khi tiếng sột soạt bên ngoài vọng vào, Dụ Thần ngâm nước đến tận cổ, không nhịn được cười trộm.
Cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Cậu tỉnh rượu rồi đấy.
Những câu nói khiêu gợi kia là do chính miệng cậu nói hả? Dụ Thần ơi, mày lưu manh quá thể.
Dụ Thần lại chìm xuống nước một chút nữa, cười càng hăng hơn.
Thùng thùng thùng.
Tiếng to thật đấy.
Có lẽ vì chiều nay Dụ Thần bảo để cậu tự tắm nên đến khi cô dọn phòng ở ngoài đi rồi, Dụ Thần vẫn không thấy Phó Chi Dữ quay lại.
Cậu ngâm mình thêm một lúc nữa, sau khi thấy ổn rồi mới đứng dậy xả qua người.
Lúc Dụ Thần bước ra ngoài, quả nhiên thấy Phó Chi Dữ mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha.
Rèm cửa chỉ kéo một nửa, cốc nước đặt trên bàn, Phó Chi Dữ ngẩng đầu đưa mắt nhìn đêm đen.
"Phó Chi Dữ." Dụ Thần gọi.
Lúc này Phó Chi Dữ mới quay đầu lại: "Em xong rồi à?"
Dụ Thần gật đầu.
Phó Chi Dữ cầm cốc nước trên bàn lên, đi về phía cậu: "Em uống nước này."
Dụ Thần cầm cốc, thử độ ấm của nước rồi mới uống.
Phó Chi Dữ xoa đầu cậu: "Anh đi tắm nhé."
Dụ Thần uống nước xong, gật đầu: "Dạ."
Phó Chi Dữ đi tắm.
Dụ Thần nằm trên giường được một lát, không nhịn được, xuống giường lấy máy ảnh ra.
Cậu mở từng cái một, xem một loạt ảnh mình chụp tối qua.
Xem xong, Dụ Thần thầm thở phào.
Mặc dù không có cái nào đẹp xuất sắc, nhưng ít ra không đến mức xấu toang toác.
Trong một trăm tấm, ít ra cũng bới được vài tấm đẹp.
Xem xong ảnh chụp pháo hoa, Dụ Thần bắt đầu lựa sang ảnh chụp Phó Chi Dữ.
Ảnh trong máy đẹp hơn ảnh trên điện thoại một chút, nhìn không bị tối quá.
Cũng may có ánh sáng từ pháo hoa rọi vào.
Cậu xem thêm mấy tấm, quyết định để hai hôm nữa sửa mấy tấm này, đăng weibo.
Phải cho mắt mọi người ăn no, thưởng thức vẻ đẹp của anh người yêu nhà mình!
Phó Chi Dữ tắm rất nhanh.
Thấy anh đi ra, Dụ Thần cất máy ảnh lại vào túi.
Khi Phó Chi Dữ lại gần, Dụ Thần lập tức lật chăn ra, vỗ mấy cái lên giường: "Nào!"
Phó Chi Dữ cười, nằm lên.
Thực ra quan hệ giữa hai người vẫn còn một chút xa cách, lúc gần gũi thân mật, lúc lạ lẫm không quen.
Dù sao thì thời gian quen nhau chưa được bao lâu, cũng không hiểu người kia lắm.
Chỉ vỏn vẹn trong mấy ngày thôi mà có thể gần gũi đến nhường này đã tốt lắm rồi.
Sau khi Phó Chi Dữ nằm xuống, Dụ Thần cũng nằm theo.
Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.
Phó Chi Dữ duỗi tay ra.
Dụ Thần lăn vào trong lòng anh.
Tựa như hai người ngầm hiểu ý nhau vậy.
Đến khi Dụ Thần nằm vào trong lòng Phó Chi Dữ, cậu không nhịn được bật cười.
"Anh có ngủ nổi không thế?" Dụ Thần hỏi.
Phó Chi Dữ: "Anh không buồn ngủ."
Dụ Thần ngẫm nghĩ: "Thế mình nói chuyện tán phét nhá anh?"
Phó Chi Dữ: "Tán phét là gì?"
Dụ Thần cười: "Không có gì, chỉ là cách nói thôi."
Phó Chi Dữ nửa hiểu nửa không, gật đầu: "Em muốn nói về gì?"
Dụ Thần vuốt cằm.
Cậu có điều muốn hỏi thật.
"Trước khi gặp em, anh có điều tra em không?"
Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không."
Dụ Thần hoài nghi: "Không á? Thế sao anh biết nhiều điều về em thế?"
Phó Chi Dữ: "Đó là điều tra à?"
Dụ Thần: "Ủa không phải hả?"
Phó Chi Dữ: "Chỉ là tìm hiểu một chút thôi, không điều tra về em đâu."
Dụ Thần gật gù: "Ò ò ò, chả trách." Cậu tựa sát