Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là Cao
Sau khi Dụ Thần đi, Phó Chi Dữ đứng ở cửa, nhìn về phía Dụ Thần rời khỏi.
Anh đờ đẫn đứng đó suốt nửa tiếng đồng hồ.
Trên tay anh vẫn cầm nhiệt kế.
Trong lòng anh lúc này đây đều là hàng chữ: Tiêu rồi.
Đúng là Phó Chi Dữ tức giận vì chuyện Dụ Thần không nói với anh đã đi chụp ảnh.
Nhưng bây giờ nhớ lại cẩn thận một chút trạng thái tức giận của mình ban nãy, càng nghĩ càng hối hận.
Vì tức giận, vì muốn nghe Dụ Thần giải thích, anh đã lơ là rất nhiều tình tiết không nên lơ là.
Quả thực nhìn Dụ Thần không hề có tinh thần chút nào.
Quả thực cổ Dụ Thần khác so với ngày thường.
Quả thực nhiệt độ cơ thể Dụ Thần có hơi nóng.
Phó Chi Dữ thở dài rồi quay vào nhà, đóng cửa lại.
Anh cầm điện thoại lên, bấm vào cuộc gọi gần đây nhất, nhìn vào dòng chữ “Bé cưng Thần Thần”, thở dài.
Em có đói không?
Việc công ti có gấp không?
Người em thấy thế nào rồi?
Xong việc rồi anh đưa em đi viện có được không?
Bây giờ anh có thể đến chỗ em không?
Anh muốn gặp em.
Anh xin lỗi, anh sai rồi.
…
Trong đầu Phó Chi Dữ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
Anh cũng nghiêm túc sắp xếp cái nào ở trước, cái nào xếp sau.
Nhưng bây giờ anh rất rối bời, không biết những câu hỏi này nên xếp theo trình tự nào.
Anh nghĩ rất lâu.
Anh quyết định nên gọi điện cho Châu Minh Minh trước.
Châu Minh Minh bắt máy rất nhanh.
“Hello người anh em.”
Tâm trạng Phó Chi Dữ tụt dốc: “Tôi làm em ấy khóc rồi, làm sao bây giờ?”
Châu Minh Minh: “Ố, chơi lớn thế cơ à!”
Phó Chi Dữ: “Không phải, em ấy giận rồi.”
Lúc này Châu Minh Minh mới nhận ra giọng Phó Chi Dữ khác với thường ngày: “À, sao thế?”
Phó Chi Dữ kể lại tóm tắt chuyện chiều nay cho Châu Minh Minh.
Nghe xong, Châu Minh Minh nói: “Tôi cảm thấy ấy mà, chuyện này chắc chắn không chỉ đơn giản là vì cậu không quan tâm đến em ấy.
Có phải công ti của em ấy xảy ra chuyện gì không?”
Phó Chi Dữ: “Tôi không biết.”
Châu Minh Minh: “Dụ Thần là một người cực kì tốt tính và tính tình cũng dễ chịu nữa.
Làm gì có chuyện chỉ vì mỗi thế thôi đã sụp đổ