Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là Cao
Buổi tối Dụ Thần đi giải quyết việc của giám đốc Triệu.
Tiểu Vu tìm được một bằng chứng quan trọng, thậm chí còn liên quan đến một người khác cùng phạm lỗi với giám đốc Triệu.
Cánh cửa đã mở, mọi chuyện được xử lí nhanh chóng hơn rất nhiều.
Sau khi chỉnh lí xong tài liệu công ti, Dụ Thần lập tức về nhà, đưa toàn bộ tài liệu đã được xử lí cho ba mẹ.
Hai người nhìn nhau, cười.
Trương Khởi Minh: “Bảo sao, ba đã điều tra Triệu Việt từ lâu rồi, nhưng ông ta xử lí mọi chuyện quá sạch sẽ.
Con giỏi thật đấy Dụ Thần.”
Dụ Thần: “Đây là nhờ Tiểu Vu giúp đỡ ạ, tháng này tăng lương cho cậu ấy.”
Trương Khởi Minh cất tài liệu đi: “Hôm nay ông ta nói ở trong nhóm, cái gì mà không phải con trai của ba…”
Dụ Thần cắt ngang lời: “Dạ, con không để ý đâu.”
Trưởng Khởi Minh xoa đầu Dụ Thần: “Con là con của ba, sao con lại không phải con của ba được chứ.”
Dụ Thần gật đầu: “Con biết mà.
Con không phải con của ba thì là con của ai.”
Mẹ Dụ Thần đứng bên cạnh vô cùng yên lòng: “Bận tới bận lui rồi, có đói không con? Mẹ thấy con gầy đi nhiều, có ăn cơm hẳn hoi không đấy?”
Dụ Thần: “Có gầy đâu ạ, chẳng ai bảo con gầy cả.
Sáng nay con đứng lên cân, vẫn như trước mà.”
Mẹ Dụ: “Gầy rộc cả thế này mà còn bảo không gầy.
Mẹ bảo dì nấu cơm cho con nhé.
Con muốn ăn gì?”
Dụ Thần: “Con muốn ăn mì.”
Mẹ Dụ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho dì giúp việc: “Ăn canh sườn cho ấm bụng nhé.
Trong tủ lạnh vẫn còn nửa con vịt, hay là hầm canh vịt.”
Dụ Thần: “Không cần đâu.
Bây giờ làm thì đến bao giờ mới xong ạ.”
Mẹ Dụ cất điện thoại đi: “Cũng phải, ăn xong thì cũng mấy giờ rồi, con còn phải về chỗ Phó Chi Dữ nữa.”
Dụ Thần giả bộ nhìn điện thoại: “Hôm nay muộn quá rồi, con ngủ lại ở nhà thôi.
Ngày mai rồi con về chỗ anh ấy.”
Mẹ Dụ: “Cũng được, thế để mẹ bảo dì hầm canh vịt.”
Dụ Thần nở nụ cười rạng rỡ đầu tiên trong ngày hôm nay: “Gì chứ ạ.” Cậu lại gần tựa vào người mẹ: “Thôi được rồi ạ.”
Ra khỏi phòng ba mẹ, Dụ Thần đi về phòng mình, tiện tay gửi tin nhắn cho Phó Chi Dữ.
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ ở bên kia lập tức nhập chữ.
Ông xã Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Ông xã Phó Chi Dữ của tôi:
Ở phía trên những tin nhắn này là dòng tin nhắn “Anh thích em” của Phó Chi Dữ.
Lúc này lòng Dụ Thần vô cùng bình tĩnh.
Hôm nay Dụ Thần không về là vì cảm thấy nếu như nhìn thấy Phó Chi Dữ thì có lẽ cậu sẽ lại khóc mất.
Bình tĩnh một đêm chắc là sẽ ổn thôi.
Ngày mai rồi lại làm một Dụ Thần vui vẻ tiếp.
Với cả, chỉ mấy ngày nữa thôi là tròn hai tháng rồi, cậu không muốn cãi nhau với Phó Chi Dữ.
Nếu như Phó Chi Dữ không muốn cậu nữa, vậy thì tiêu rồi.
Mặc dù Dụ Thần đói nhưng không có khẩu vị.
Bát mì dì giúp việc nấu cho cậu cũng chỉ ăn được một nửa, canh thì chỉ uống một ít.
Trước khi đi ngủ, cậu xem lại lịch sử trò chuyện với Phó Chi Dữ.
Ở đó có rất nhiều cuộc trò chuyện thường ngày, cũng có rất nhiều đoạn tin nhắn ngọt ngào.
Từ sự dè dặt cẩn trọng lúc ban đầu, cho đến không có lời nào là không thể nói như hiện tại.
Lần đầu tiên Dụ Thần yêu, cậu không biết giới hạn mà bạn bè và người yêu của họ đặt ra là ở đâu, cũng không biết Phó Chi Dữ rốt cuộc xem cậu là một người bạn để thử tiến tới, hay là một người yêu lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Buổi tối là thời điểm thần kinh con người yếu đuối nhất.
Chỉ đọc những tin nhắn này thôi, Dụ Thần lại rất muốn khóc.
Đương nhiên là cậu không khóc vì cậu buồn ngủ quá.
Trước khi cảm xúc nghẹn ngào ập tới thì cậu đã say ngủ rồi.
Hôm sau Dụ Thần tự tỉnh dậy.
Chuông đồng hồ reo lúc 7 giờ, cậu dậy sớm hơn chuông đúng một phút.
Dụ Thần mở mắt, đờ đẫn nằm trên giường, đợi chuông báo thức reo.
Nhưng đợi mãi đợi mãi thì chuông báo cuộc gọi có đến lại reo trước.
Dụ Thần cầm lên.
Là số lạ.
“Alo?”
“Chào anh, anh là Dụ Thần phải không ạ? Anh có đơn chuyển phát nhanh.”
Dụ Thần khoác bừa áo lên, ra lấy đơn hàng vào.
Đó là một cái hộp không lớn lắm, người gửi là Phó Chi Dữ.
Cậu lập tức lấy dao rọc, mở hộp ra.
Bên trong có vài thứ đồ nhỏ: một phong thư rất dày, một cây kẹo mút vị dưa hấu, một bức tranh và một cái ô.
Bức tranh vẽ một ngày trời mưa, có hai bé trai mặc đồng phục.
Hai người ở con đường lớn trước trường, cùng che một chiếc ô.
Dụ Thần mở phong thư ra.
“Gửi Thần Thần của anh,
Đêm nay không ngủ được, anh cứ nghĩ mãi về em.
Anh nghĩ cả về câu nói “Anh có thể thích em dù chỉ là một chút thôi được không?” của em.
Không biết em có còn giận không, em có còn buồn không, chắc em đã ngủ rồi nhỉ, em còn đau đầu không? Có đói không? Tối nay ngủ có ngon không? Em không ở bên cạnh, anh không quen chút nào.
Giường trống một nửa, mỗi lần đưa tay ra là không ôm được em.
Anh rất nhớ em.
Anh thực sự xin lỗi vì hôm nay không quan tâm đến em.
Là do anh làm không tốt.
Anh vẫn cứ muốn làm thật tốt, nhưng rồi vẫn thành ra không làm được như mong muốn.
Anh rất tham lam.
Mỗi lần cảm thấy đã đủ rồi thì chẳng mấy chốc lại thấy không đủ.
Anh muốn ôm lấy tất cả của em, cả thân thể và trái tim, và cả tương lai của em nữa.
Trước khi viết lá thư này, anh đã nghĩ rất lâu.
Rồi anh mới nhận thức được rằng, trong gần hai tháng này, anh đã làm sai rất nhiều chuyện.
Anh thực sự rất ngu ngốc, thực sự không biết nói lời êm tai, cũng không biết dỗ dành.
Nhưng cái sai lớn nhất của anh là anh lén thích em.
Anh thích em từ rất lâu rồi.
Không phải là một ngày nào đó trong hai tháng vừa qua mới thích, mà là từ tám năm trước khi em không thể tưởng tượng nổi.
Anh cứ ngây thơ nghĩ rằng thích em rồi bị phát hiện mới là điều lãng mạn nhất, nhưng lại lo lắng rằng em biết anh âm thầm thích em từ lâu như vậy rồi sẽ khiến em cảm thấy khó chịu.
Không mở lời được cũng là lỗi lớn của anh.
Lần đầu tiên anh gặp em không phải là tối hôm ấy, cũng không phải là tại hôn lễ ở khách sạn mấy tháng trước, mà là vào một ngày mưa từ rất lâu rất lâu về trước.
Khi ấy em học lớp 10, anh học lớp 12.
Ngày hôm ấy giống như trong bức tranh kia vậy.
Bên ngoài trời mưa, vì tòa nhà em học ở gần nên em đưa ô cho anh.
Chắc chắn em đã quên chuyện này rồi.
Đối với em chuyện này chắc chắn không quan trọng, nó chỉ là một chiếc thuyền nhỏ nhoi trong biển cả cuộc đời mà em tạm dừng chân thôi.
Em xuống thuyền rồi, chiếc thuyền cũng sẽ trôi đi.
Nhưng anh lại trở thành người lái thuyền, mỗi ngày đều đợi em ở bến cảng.
Dưới tòa nhà lớp 12 là sân bóng rổ.
Từ sau ngày hôm đó, anh phát hiện ra cứ cách vài ngày là em sẽ đến chơi bóng rổ với bạn.
Lần nào em cũng cười rất vui vẻ, bóng vào rổ vui, không vào rổ cũng vui, thắng cũng vui, thua rồi cũng rất vui.
Anh rất muốn làm quen với em, nhưng anh vẫn mãi chẳng cất nổi bước đi đầu tiên.
Cho đến khi cuối cùng anh cũng có dũng khí thì có một cô gái xuất hiện bên cạnh em.
Lần nào em chơi bóng rổ, cô gái ấy cũng đến.
Cô ấy lau mồ hôi cho em, đưa nước cho em, cầm áo cho em, em