Lục Tâm từ trong văn phòng cô đi ra, khi đi ngang qua văn phòng của Lục Cảnh Hành thì không kìm được liền nhìn vào trong phòng, Lục Cảnh Hành như có thần giao cách cảm, cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa; khi thấy Lục Tâm, mặt giãn ra một chút hiện lên ý cười, Lục Tâm cũng bất giác nở nụ cười đáp lại anh.
Giang Chỉ Khê ở trong văn phòng mình, vừa ngẩng đầu liền thấy được, vẻ mặt cô thoáng chốc thay đổi, cô mím chặt môi, cũng đứng phắt dậy, cầm lấy một tập tài liệu trên bàn, rồi ra khỏi phòng, đi lướt qua trước mặt Lục Tâm vào thẳng văn phòng của Lục Cảnh Hành, thuận tay đem cửa đóng lại. (có mùi tiểu tam ở đây )
Động tác đóng cửa của Giang Chỉ Khê không hề nhẹ, theo sự chấn động của khóa cửa, Lục Tâm có thể cảm nhận được sự bất mãn của người này.
Chỉ là, không biết sự bất mãn này là nhằm vào Lục Cảnh Hành, hay là nhằm vào cô.
Lục Tâm không hiểu bảy năm qua Lục Cảnh Hành cùng Giang Chỉ Khê đã xảy ra những chuyện gì, cô không hỏi anh, Lục Cảnh Hành cũng chưa từng đề cập đến chuyện này với cô.
Điều này khiến cho Lục Tâm có phần bất an.
Ban đầu cô cảm thấy, Lục Cảnh Hành không kết hôn, cũng không có bạn gái, anh chủ động tới gần cô, như vậy là đủ rồi.
Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, Lục Tâm cảm thấy trên thế giới này không có ai hiểu Lục Cảnh Hành bằng cô, ngược lại Lục Cảnh Hành cũng hiểu con người cô rất rõ, tuy bọn họ là hai người, nhưng lại giống như một người, đôi khi chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể hiểu được rõ ràng ý đối phương.
Cho nên cô biết, hiện tại Lục Cảnh Hành là yêu cô, đột nhiên chạy tới quấy rối tiệc chiêu thân của cô, còn hôn cô. Lục Tâm biết, tình cảm Lục Cảnh Hành dành cho cô đã không còn là tình cảm của anh trai đối với em gái, mà là tình cảm nam nữ, điều này khiến cô mừng thầm, thậm chí là thụ sủng nhược kinh*.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cô rất hiểu Lục Cảnh Hành, cũng phi thường tin tưởng nhân phẩm của anh, nếu anh không yêu cô, cho dù anh có chút không tỉnh táo, anh cũng sẽ không làm ra hành động hôn cô, huống chi là khi anh hoàn toàn tỉnh táo, lại cùng cô phát sinh quan hệ.
Bởi vậy, cho tới nay Lục Tâm có thể yên tâm thoải mái ở cùng một chỗ với anh, cũng sẽ không truy hỏi tình cảm trong bảy năm qua của anh, dù sao đó cũng là quá khứ của anh, nếu biết quá rõ thì cô sẽ không thể vui vẻ như hiện tại.
Cô chính là yêu Lục Cảnh Hành, rất rất yêu, nhưng lại phải rất cẩn thận, thậm chí là lo lắng bị anh phát hiện ra sẽ khiến hai người lâm vào tình huống khó xử không thể ở chung với nhau nữa, bởi vậy, khi Lục Cảnh Hành chủ động đến tìm cô trước, cô cũng không dám để cho Lục Cảnh Hành biết chuyện này.
Hiện tại Lục Cảnh Hành đã trở lại – một mình trở lại, hơn nữa lại yêu cô, cô cũng yêu anh, Lục Tâm cảm thấy bọn họ hẳn là có thể cứ tiếp tục như vậy, tin tưởng con người Lục Cảnh Hành cũng không có khả năng làm ra chuyện gì có lỗi với cô, cũng sẽ không cố ý tìm hiểu tình cảm trong bảy năm kia của anh, tránh phải rước ấm ức vào người.
Nhưng hiện tại, Lục Tâm lại đột nhiên có một chuyện không rõ.
Nghĩ đến Giang Chỉ Khê ở trước mặt cô mặt đóng sầm cửa lại, đem bản thân cùng Lục Cảnh Hành nhốt lại bên trong, trong lòng Lục Tâm liền khó chịu, hơn nữa còn nghe được bên trong mơ hồ có tiếng cãi nhau.
Văn phòng của Lục Cảnh Hành cùng Giang Chỉ Khê dùng thủy tinh để ngăn cách thành hai gian, cửa cũng làm bằng thủy tinh, cách âm rất hiệu quả, không nhìn thấy cũng không nghe thấy, nhưng đột nhiên giọng Giang Chỉ Khê cao lên nên Lục Tâm biết Giang Chỉ Khê đang cãi nhau, thậm chí có thể là khóc.
Nhận thấy thế khiến tâm tình Lục Tâm không tốt, cửa phòng vừa rồi đã bị Giang Chỉ Khê khóa trái lại, Lục Tâm không thể nhìn thấy được bên trong đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa Giang Chỉ Khê lấy lý do bàn bạc công việc mà vào, cô lại không có lý do gì để vào.
Yên lặng đứng nhìn cửa phòng một lát, Lục Tâm quyết định trở về văn phòng của mình.
Đại khái là do mải suy nghĩ, Lục Tâm đi đường cũng không để ý, vừa đến cửa văn phòng liền đụng trúng người khác, cú va chạm làm mũi cô rất đau, đau đến mắt nổ đom đóm.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Lục Tâm liên lục lên tiếng xin lỗi.
"Cô không sao chứ?" Giọng nói Lược Thục vang lên bên tai, Lục Tâm theo bản năng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Giang Diệc Thành thì có chút xấu hổ, một mặt xoa xoa mũi một mặt lại cúi đầu nói xin lỗi.
"Cô làm sao vậy?" Giang Diệc Thành chau mày, dường như nhìn thấy trong mắt cô.....Có nước mắt?
Lục Tâm lắc đầu: "Không có gì ạ."
Sau đó đỏ mặt xoa xoa cái mũi bị đau: "Vậy...... Giang tổng, tôi xin phép về phòng làm việc."
Đang xoay người đi về bàn làm việc thì bị Giang Diệc Thành cầm cánh tay kéo lại.
"A?" Lục Tâm khó hiểu quay đầu nhìn anh.
Giang Diệc Thành chỉ chỉ vào mũi cô: "Mũi cô chảy máu."
"......" Lục Tâm liền đưa tay sờ thử mũi của mình, quả nhiên là đã bị chảy máu mũi rồi.
Giang Diệc Thành bất lực xoa trán: "Chính mình bị chảy máu mũi cũng không có cảm giác gì sao?".
"......" Cô tưởng là chảy nước mũi, khi khóc thì nước mắt và nước mũi cùng chảy ra, ai nghĩ vừa va chạm một chút đã bị chảy máu mũi rồi, hơn nữa hình như còn chảy không ít.
Lục Tâm cụp mắt nhìn ngón tay dính máu, theo bản năng dùng tay che mũi lại.
"Vào phòng xử lý một chút đi."
Giang Diệc Thành kéo cô vào văn phòng.
Lục Tâm lập tức cự tuyệt: "Không cần, tôi dùng khăn giấy lau một chút là được rồi."
Giang Diệc Thành lại làm như không nghe thấy lời cô nói, kéo thẳng cô vào văn phòng anh.
Những người khác trong văn phòng đều khó hiểu nhìn hai người, mắt Lâm Phỉ lạnh đi, khi nhìn thấy mũi Lục Tâm chảy máu liền cả kinh, vội vàng hỏi: "Lục Tâm, cô bị sao vậy?".
"Tôi không sao."
Lục Tâm trả lời, do mũi bị bóp chặt nên giọng nói có phần không rõ ràng, tay cô cũng không dám buông ra, máu mũi dường như chảy ra không ít, có thể nhìn thấy máu từ đầu ngón tay rỏ xuống đất.
Giang Diệc Thành cũng thấy được, lông mày nhăn lại thành một đường, xoay người phân phó Lâm Phỉ: "Đến phòng pha trà lấy một ít đá lại đây, cũng gọi bác sĩ dưới lầu lên đây kiểm tra một chút."
Đẩy cánh cửa ra, kéo Lục Tâm tới ấn thẳng lên sofa: "Ngồi thẳng, đừng ngửa đầu."
Sau đó xoay người đi tới kéo ngăn tủ bàn làm việc ra, cầm một bịch khăn giấy cùng một bịch bông quay lại, vo thành viên tròn để nhét vào mũi Lục Tâm.
Lục Tâm thấy anh muốn nhét cho cô thì có chút không quen, đưa tay cầm lấy cục bông: "Tôi tự mình làm là được rồi."
Giang Diệc Thành không để ý tới, nắm chặt lấy tay cô (Sâu: lợi dụng cầm tay con gái