"Em bị ngốc sao?" Nhất thời có một bàn tay ấm áp đặt lên đầu xoa nhẹ tóc cô, giọng nói êm ái vang lên bên tai, như là thương tiếc, lại như không phải.
Lục Tâm nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn anh: "Cuối cùng là phải hay không?".
Lúc này thang máy vừa đến, Lục Cảnh Hành cầm tay kéo cô vào thang máy, không trả lời câu hỏi vừa rồi.
Trong lòng Lục Tâm vô cùng nôn nóng, nhưng cũng có phần e dè, cuối cùng vẫn liều mình ôm lấy cánh tay anh, ngửa mặt nhìn anh: "Anh vẫn chưa trả lời em."
Lục Cảnh Hành nhìn cô, bàn tay đan vào tay cô, nhéo nhéo mặt cô mắng: "Cô nương ngốc!".
Nói xong liền cúi đầu mạnh mẽ hôn cô, một hồi lâu sau mới buông ra, khàn giọng hỏi: "Em nói xem, anh có yêu em hay không?".
Cả khuôn mặt Lục Tâm đều đỏ bừng lên, thật cẩn thận xác nhận:"Yêu sao?".
"Yêu." Lần này Lục Cảnh Hành cho cô một đáp án chắc chắn, anh cúi đầu nhìn cô, ngón tay nâng cằm của cô lên một chút: "Rất – rất – yêu."
Khi nói những lời này anh nói cực kì chậm rãi, ánh mắt nhìn cô rất sâu, một chữ một chữ nói rất rõ ràng, vô cùng nghiêm túc.
Không biết tại sao Lục Tâm lại đột nhiên muốn khóc, lại muốn cười, dở khóc dở cười thật không biết làm sao. Lục Cảnh Hành duỗi dài cánh tay ra, đem cả người cô ôm sâu vào trong lòng, bàn tay để phía sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ từng cái một, tuy không nói câu nào nhưng Lục Tâm lại cảm thấy ngọt ngào cùng cảm động vô cùng, ngay cả khi hai người thân mật, cũng không có loại này cảm giác này.
Thang máy dừng lại ở lầu một, Lục Cảnh Hành vỗ nhẹ vai cô: "Được rồi, cảm động xong rồi, bây giờ nên đi chữa cho cái mũi mau lành lại."
Bị anh nói như vậy, Lục Tâm có phần quẫn bách, một giây trước còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, một giây sau đó đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Lục Cảnh Hành, anh thật có khả năng phá hư không khí." Lục Tâm hừ hừ nói, quả nhiên không thể chờ mong Lục Cảnh Hành như những người đàn ông bình thường, tuy là như thế, nhưng bất an cùng lo lắng ban đầu cũng đã biến mất, ngay cả cái mũi giống như cảm nhận được tâm tình của cô tốt lên, khi đi bệnh viện khám, cũng vui sướng không ngừng chảy máu một hồi.
Trước kia Lục Cảnh Hành chưa từng thấy Lục Tâm chảy nhiều máu mũi như vậy, có phần lo lắng thái quá nên đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là khả năng đông máu có chút vấn đề, Lục Tâm lại vội vàng trở về đi làm, nên đành thôi.
Lục Cảnh Hành biết khả năng đông máu của Lục Tâm có vấn đề, bình thường thì không sao, nhưng một khi chảy máu thì lại là vấn đề lớn, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Ban đầu, anh muốn bồi dưỡng Lục Tâm trở thành trợ thủ đắc lực của mình, sau lại phát hiện ra cơ thể cô ở phương diện này không ổn nên mới từ bỏ ý tưởng lúc đầu. Đào tạo cô anh có thể làm tốt, cho dù bị uy hiếp cũng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng ở thời điểm nguy hiểm, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, khả năng đông máu của Lục Tâm lại không tốt, một vết thương nhỏ cũng có khả năng gây mất máu quá nhiều, dẫn đến tử vong, chuyện mạo hiểm như vậy anh không muốn làm, bởi vậy, anh chỉ dạy Lục Tâm có khả năng tự bảo vệ mình, anh không cần cô quá giỏi.
Lục Tâm không biết chính xác mình có gì không ổn, mỗi lần cô bị chảy máu đều là Lục Cảnh Hành giúp cô cầm máu. Lúc mười bảy tuổi, trong một lần bị tai nạn xe hơi, sau lại bị mất máu quá nhiều mà hôn mê, khi tỉnh lại Lục Cảnh Hành cũng không nói với cô chuyện gì, hơn nữa cô cũng rất ít khi bị thương, ngay cả hôm nay bị đụng vào mũi chảy máu cũng là lần đầu tiên, bởi vậy cũng không ý thức được, ở bệnh viện xử lý tốt, sợ đi lâu làm ảnh hưởng đến công việc nên vội vàng về trước đi làm.
Lục Cảnh Hành lo lắng, sợ cô lại không cẩn thận bị thương, trên đường trở về không ngừng dặn dò: "Lục Tâm, khả năng đông máu của em có chút vấn đề, rất dễ gây ra việc mất máu quá nhiều, bình thường cần chú ý nhiều thứ, đừng bất cẩn làm mình bị thương."
Lục Tâm vừa nghe qua có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại chuyện chảy máu mũi vừa rồi, trước kia cũng đã nghe qua bệnh này, liền gật gật đầu, nhưng lại không để trong lòng, ngoại trừ vừa rồi tâm tình bị Giang Chỉ Khê ảnh hưởng một chút, cô bình thường luôn luôn có vẻ ổn trọng, Lục Cảnh Hành lại dạy cô một ít quyền cước công phu, thân thủ so với người bình thường nhanh nhẹn hơn, bình thường sẽ không xuất hiện tình huống bị thương.
"Còn có, đừng để anh nhìn thấy chuyện như vừa rồi." Trong khi chờ thang máy, Lục Cảnh Hành bỏ thêm một câu.
Lục Tâm nhất thời không biết phản ứng thế nào: "Chuyện gì?".
"Em cùng Giang Diệc Thành." Lục Cảnh Hành chỉ ra: "Em là hoa đã có chủ rồi, đừng để anh nhìn thấy em ở chung một chỗ thân mật với người đàn ông khác."
Bộ dạng Lục Cảnh Hành lúc ghen khiến cho Lục Tâm rất vui vẻ, thật nhu thuận ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng đáp : "Em biết rồi."
Lục Cảnh Hành vẫn chưa hết giận, nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt đánh giá từ trên xuống dưới, lại duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: "Cũng đã lớn như vậy. Em nói xem, em xấu như vậy tại sao lại có mệnh đào hoa chứ?".
"Em thật sự rất xấu sao?" Lục Tâm vừa nghe liền không vui, lập tức kéo Lục Cảnh Hành qua bức tường kính trong thang máy, càng nhìn càng cảm thấy chính mình đứng chung với Lục Cảnh Hành vô cùng xứng đôi, xứng hơn so với Giang Chỉ Khê rất nhiều.
"Lục Cảnh Hành, em đột nhiên cảm thấy hai chúng ta cũng rất xứng đôi, anh có thấy vậy không?" Nhìn chằm chằm thật sự gương mặt hai người nhìn một hồi lâu, Lục Tâm quay sang nhìn Lục Cảnh Hành, còn đưa ra kết luận.
Lục Cảnh Hành cũng thật sự đưa ra nhận xét: "Ừ, nếu đem mặt của em che lại, theo góc độ chiều cao mà nói, cũng rất xứng đôi."
Lục Tâm trực tiếp giậm chân phải của anh một cái: "Lục Cảnh Hành, anh có thể không cần đả kích em như vậy. Anh xuất