Sau khi tiễn Ninh Tư qua cửa kiểm tra, Lục Cảnh Hành và Lục Tâm trở về liền lấy thẻ nhớ ra nghiên cứu, quả thật có thiết lập mật mã, hơn nữa còn là do người có chuyên môn thiết lập, đặt mấy tầng mật mã chồng lên nhau, Lục Cảnh Hành tốn cả ngày trời cũng không phá được hết mật mã.
Khó trách Đỗ Nguyên lại đem thông tin quan trọng để vào trong một thứ đồ nhỏ bé thế này. Người bình thường nếu nhặt được, không giải được mật mã mà muốn dùng có lẽ sẽ xóa hết dữ liệu cũ hoặc ném đi luôn, dù sao cũng không phải là cái gì đáng giá lắm. Như vậy, đối với Đỗ Nguyên mà nói, tuy là có tổn thất, nhưng không đến mức vì không tìm lại được mà hàng ngày phải sống trong sợ hãi, bất an.
Nhưng hắn lại mạo hiểm nhiều lần như vậy để lấy lại, trong này nhất định là có gì đó, hoặc là một thế lực ngầm khác cũng muốn lấy thứ này?
Tất cả mọi nghi ngờ đều đặt lên chiếc thẻ nhớ lớn bằng một đốt ngón cái kia, Lục Cảnh Hành tốn cả một ngày cũng không phá xong, ngày hôm sau lại phải đi làm nên đến tối liền cùng Lục Tâm về Ân Thành trước.
Ngày hôm sau là ngày đầu tiên đi làm, Lục Tâm và Lục Cảnh Hành cùng nhau đến văn phòng làm việc, ở cửa công ty lại gặp Giang Diệc Thành.
Giang Diệc Thành nhìn thấy hai người, tầm mắt từ tay hai người đang nắm chắt chuyển lên mặt Lục Tâm, khóe môi giật giật, giọng nói thản nhiên: "Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới!" Lục Tâm cũng mỉm cười, khách sáo đáp lại.
Năm ngoái, mọi người đều nhớ rõ chuyện xảy ra trước Tết âm lịch, lúc ấy cô lấy lý do muốn đi đâu đó cho khuây khỏa nên đã xin nghỉ phép một tuần, sau đó thay luôn số điện thoại, Giang Diệc Thành cũng chỉ nghĩ cô bị tổn thương, bởi vậy mấy ngày vừa rồi cũng không quấy rầy cô, từ hôm đó cũng không gọi cho cô lần nào nữa. Mà hình như cô từ hôm đó tới nay cũng không ở Ân Thành, hắn có đến dưới nhà cô đợi mấy lần cũng không gặp được.
Nay nhìn thấy Lục Tâm cùng Lục Cảnh Hành dắt tay nhau đi làm, có lẽ hiểu lầm giữa hai người đã tiêu tan rồi.
Thấy cảnh hai người mười ngón tay đan vào nhau, Giang Diệc Thành cụp mắt, che dấu một tia ảm đạm không dễ dàng phát hiện.
Hắn không nói gì nữa, xoay người trở về văn phòng.
Lục Tâm và Lục Cảnh Hành cũng tách nhau ra về phòng làm việc. Ngày đầu tiên của năm mới đi làm cơ bản còn chưa hoàn toàn tập trung tinh thần vào công việc, cả ngày chỉ có họp hành và tặng nhau bao lì xì đỏ.
Kết thúc buổi họp sớm, Giang Diệc Thành gọi Lục Tâm vào văn phòng.
"Thế nào, tâm trạng đã tốt hơn rồi chứ?" Đóng lại văn kiện trên bàn, Giang Diệc Thành hỏi.
Lục Tâm khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Anh ta.... đối với em thế nào?" Lúc nói lời nay, Giang Diệc Thành đã ngẩng đầu lên nhìn cô, như sợ Lục Tâm hiểu lầm, lại nói thêm: "Ý anh là anh ta có để em chịu ấm ức không?"
"Hiện tại anh ấy đối với em rất tốt." Lục Tâm suy nghĩ rồi đáp.
Giang Diệc Thành gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Lại nói thêm ít chuyện công việc rồi mới để Lục Tâm ra ngoài.
Giờ cơm trưa, điều đầu tiên Lục Cảnh Hành quan tâm tới là Giang Diệc Thành.
"Nhiều ngày không gặp, anh ta có làm gì em không?" Gấp thực đơn lại, Lục Cảnh Hành lạnh nhạt hỏi. Đối với anh, ngoại trừ tiếp xúc vì chuyện công việc ra, Giang Diệc Thành đối với Lục Tâm đều là gây rối hết.
"Không có a~, rất quân tử." Lục Tâm nói, ngẩng đầu nhìn anh: "Thực ra bình thường Giang Diệc Thành vẫn luôn là một người rất quân tử, trừ ngày hôm đó do uống say quá nên có chút vượt quá phép tắc thôi."
Lục Cảnh Hành chống khuỷu tay lên mặt bàn, nghiêng người về phía cô, cánh tay vươn qua mặt bàn nhéo mặt cô, mắt đen chăm chú nhìn cô: "Lục Tâm, đừng nói tới đề tài này với anh, anh rất để bụng đấy."
Lục Tâm nâng mắt nhìn anh: "Anh với Ninh Tư quần áo xốc xếch ôm nhau, em còn chưa nói em để bụng đâu nha."
"Anh đã giải thích rồi mà, là cô ta chủ động ôm anh, anh chưa kịp đẩy ra."
Lục Tâm nhấc chén trà lên uống, chậm rãi nói: "Nói như vậy nghĩa là em chủ động tiếp cận Giang Diệc Thành sao?"
"........" Lục Cảnh Hành không nghĩ sẽ bị cô chẹn họng, lúc trước mỗi khi nói đến chuyện này đều là anh giành phần thắng, không phải mỗi lần nhắc tới cô đều sẽ ngoan ngoãn như mèo con khẽ "Oh" một tiếng rồi không dám nói thêm gì nữa sao, giờ bị Ninh Tư tự nhiên phá rối, cô ngược lại có thể hùng hồn bật lại anh rồi.
Lục Cảnh Hành có phần không cam tâm véo má
Lục Cảnh Hành ngừng lại: "Lục Tâm, anh có thể buộc em rời khỏi Đế Tân."
Động tác uống nước của Lục Tâm thoáng dừng lại, hơi kinh ngạc nhìn anh.
Từ sau kì họp thường niên, hai người chưa từng nói về chủ đề này, anh không chủ động hỏi, cô cũng liền không chủ động nói. Hiện tại, anh lại đột nhiên nhắc tới khiến Lục Tâm cảm thấy kỳ lạ.
"Đừng tưởng em giấu anh thì cái gì anh cũng không biết." Lục Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn cô: "Lục Tâm, vấn đề này để ngày khác chúng ta sẽ nói cho rõ ràng."
"Em không phải muốn giấu anh." Lục Tâm nói, giọng nói rất bình tĩnh cũng rất vô tội: "Là do anh không hỏi."
"......." Lục Cảnh Hành nhìn cô, lại thấy ngứa tay nên nhéo má cô thêm lần nữa: "Hôm nay sao lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng thế hả?"
"......." Lục Tâm cảm thấy phản ứng của cô hôm nay rất bình thường.
"Đặt trong nhà vẫn yên tâm hơn."
Đột nhiên Lục Cảnh Hành không đầu không đuôi nói một câu, Lục Tâm còn chưa hiểu ý tứ của anh thì Lục Cảnh Hành đã thay đổi đề tài, Lục Tâm cũng nhớ ra một việc khác, vỗ nhẹ tay anh: "A đúng rồi, ở chỗ anh có hình em hồi trước không?"
Cô không thích chụp hình, Lục Cảnh Hành cũng vậy, nên hình chụp cô ít đến đáng thương. Cô không tìm được hình của mình hồi bé, nhưng nhớ là có hình chụp chung với gia đình Lục gia, không biết có thể mượn dùng được không.
"Để làm gì?" Lục Cảnh Hành hỏi: "Sao hôm qua ở nhà không nói, có thể nhân tiện tìm thử xem."
"Thì em quên mất mà." Lục Tâm đáp, cô muốn lấy hình chụp để so với hình chụp gốc của Trữ gia, xem có thể tìm thấy dấu vết gì không.
Ngày hôm qua, cô có nhờ người tra giúp, gia đình Ninh Tư nguyên quán là ở Quảng Tây, Bắc Hải; hai mươi năm trước mới di dân đến Singapore, cô muốn tìm cơ hội đến đó tìm hiểu xem sao.
Lục Tâm còn chưa tìm được thời gian để tới đó, không nghĩ rằng lại gặp Ninh Tông Viễn trước.
Ninh Tông Viễn tới đây để bàn chuyện làm ăn với Đế Tân. Lục Tâm và Giang Diệc Thành gặp hắn khi tham dự hội nghị.
Hắn và Giang Diệc Thành dường như vô cùng thân thiết, hai người vừa gặp mặt liền bước tới ôm nhau, vỗ lưng đối phương, cười nói hàn huyên với nhau. Theo cử chỉ hành động và cách nói chuyện của hai người thì hẳn là anh em rất thân, vì Giang Diệc Thành rất lộ ra khuôn mặt tươi cười thật sự, chứ không giống phải kiểu tươi cười khách khí mọi khi.