Sau khi hai người chào hỏi nhau xong Ninh Tông Viễn mới chú ý đến sự tồn tại của Lục Tâm, có phần bất ngờ nhíu mày xác định: "Lục tiểu thư?"
"Trữ tiên sinh." Lục Tâm mỉm cười đưa tay ra chào hỏi.
Ninh Tông Viễn cũng đưa tay ra bắt tay với Lục Tâm, cười nói: "Không nghĩ tới cô lại làm trong công ty của Diệc Thành."
Giang Diệc Thành cũng có phần bất ngờ: "Hai người quen biết nhau sao?"
"Lục tiểu thư là bạn của Tư Tư, trước đây đã gặp mặt ở Singapore." Ninh Tông Viễn giải thích.
"Mấy ngày trước cô ấy còn qua bên này du lịch, tới ngày hôm qua mới trở về." Lục Tâm cũng cười nói, cố ý tạo ra mối quan hệ thân thiết với Ninh Tư, sợ Ninh Tông Viễn nói thêm nữa sẽ khiến việc cô đặc biệt đi Singapore lộ ra.
"Nha đầu kia qua đây lại không có tới tìm tôi."
Giang Diệc Thành cũng cười nói, nghe giọng nói giống như rất thân quen với Trữ gia, khiến Lục Tâm nhịn không được hỏi: "Hình như Giang tổng rất thân thiết Tư Tư?"
"Có thể không thân thiết sao, trước đây Diệc Thành còn ở nhà tôi mấy năm." Người lên tiếng là Ninh Tông Viễn, thu lại bàn tay đang đặt trên vai Giang Diệc Thành, khóe môi khẽ cười: "Hai nhà chúng tôi xem như cũng là thế gia, ngày trước nha đầu Tư Tư kia cứ dính lấy Diệc Thành, người lớn trong nhà đã muốn kết thành thông gia với nhau......"
"Khụ...... Khụ khụ." Bàn tay Giang Diệc Thành nắm lại đặt bên miệng ho nhẹ, ngăn cản Ninh Tông Viễn tiếp tục nói, đón hắn vào phòng họp.
Bởi vì Ninh Tông Viễn rất thân thiết với Giang Diệc Thành nên không khí buổi hội nghị cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Hội nghị diễn ra hơn hai giờ thì kết thúc, sau hội nghị mấy người cùng nhau đi ăn cơm.
Ấn tượng của Ninh Tông Viễn đối Lục Tâm không tệ, dường như cảm thấy có hứng thú với Lục Tâm, khi hội nghị chấm dứt vẫn đi bên cạnh Lục Tâm nói chuyện phiếm.
Đại khái bởi vì lúc trước khi Lục Tâm ở Trữ gia, Ninh Tông Viễn là người duy nhất ở đây có thiện ý với cô nên cảm giác của cô đối Ninh Tông Viễn cũng không tệ, cùng anh ta nói chuyện phiếm cũng cảm thấy thoải mái hơn, vì thế cũng rất vui vẻ thân thiết với Ninh Tông Viễn.
"Đoán chừng tôi phải ở lại đây mấy ngày, Diệc Thành không ngại cho tôi mượn Lục Tâm vài ngày chứ?" Khi ăn cơm đột nhiên Ninh Tông Viễn quay đầu nói với Giang Diệc Thành, anh ta muốn mượn người.
Giang Diệc Thành nhìn qua phía Lục Tâm, lại nhìn về phía anh ta: "Anh đi công tác xa mà không mang theo thư ký cùng phiên dịch viên sao?"
"Người tôi mang tới làm sao có thể quen thuộc Ân Thành bằng Lục Tâm." Ninh Tông Viễn cười nói, đưa tay vỗ lên vai Giang Diệc Thành: "Không thể hi vọng vào chủ nhà như anh, chỉ có thể tìm người khác làm thay."
Nói xong đã quay đầu nhìn Lục Tâm, thật khách khí: "Lục tiểu thư, cô đồng ý chứ?"
"Nếu trong giờ làm việc, chuyện này cần được sự đồng ý của Giang tổng, còn nếu hết giờ làm rồi, đương nhiên là không thành vấn đề." Lục Tâm cũng khách khí đáp lại.
"Thời gian làm việc hay tan tầm đều cần cả." Khóe môi Ninh Tông Viễn từ đầu đến cuối đều khẽ cười, khi nói chuyện đã nghiêng đầu nhìn Giang Diệc Thành: "Anh không có ý kiến gì chứ?"
Giang Diệc Thành cũng nghiêng đầu, đưa tay cầm ly nước, nhìn qua Lục Tâm: "Lục tiểu thư đồng ý là được."
Tất nhiên là Lục Tâm đồng ý, vừa qua năm mới nên cũng không có hội nghị quan trọng nào hoặc là có khách hàng tới thăm hỏi, thời gian đi làm của cô tương đối nhàn rỗi, bởi vậy vài ngày sau đều cùng Ninh Tông Viễn đi đến những nơi nổi tiếng của Ân Thành.
Trữ gia có ý định mở chi nhánh công ty ở đây, lần này Ninh Tông Viễn về nước một mặt là cùng Đế Tân bàn chuyện làm ăn, nhưng mặt khác là vì chuẩn bị cho việc mở chi nhánh, bao gồm cả việc tuyển chọn nhân viên.
Lục Tâm đã ở đây nhiều năm, vô cùng quen thuộc với Ân Thành, Ninh Tông Viễn cũng rất tín nhiệm Lục Tâm, nhiều việc còn trưng cầu ý kiến của Lục Tâm, khi đi khảo sát thực địa hoặc thăm hỏi khách hàng đều dẫn Lục Tâm theo, bởi vậy mấy ngày kế tiếp, Lục Tâm ngoài việc cùng Lục Cảnh Hành đi làm, những thời gian khác không thể gặp Lục Cảnh Hành, ngay cả cơm trưa cũng bởi vì thường xuyên ở bên ngoài cùng Ninh Tông Viễn nên không thể trở về ăn cơm cùng Lục Cảnh Hành, lúc tan tầm hoặc là cùng Giang Diệc Thành tiếp khách