Editor: Yuè Yīng “Em sợ hãi tôi sao?” Dung Doãn Trinh khẽ giọng hỏi.
Loan Hoan quay mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ tôi phải nên sợ anh?”
“Ừm, hẳn là sợ tôi.” Anh gật đầu, tự giễu: “Rất nhiều người đều sợ hãi tôi, những người đó sợ tôi nhiều như thế nào tôi không cần quan tâm, nhưng mà, tôi hi vọng không phải là em sợ tôi.”
“…”
“Người bị thiêu rụi trong xe không phải do tôi giết, tôi lấy thi thể đó từ nhà tang lễ ra, tôi còn có thể nói cho em biết, cho tới bây giờ tôi chưa từng giết bất cứ ai, cho dù, từ nhỏ cho tới lớn bọn họ đã bắt đầu dạy tôi biện pháp đơn giản nhất để giải quyết một người như thế nào. Còn nhớ rõ đêm đó tôi đã nói với em những câu này không, tôi chán ghét chuyển nhà.”
“…”
“Lúc còn rất nhỏ, thân phận con trai của Dung Diệu Huy khiến tôi phải thay đổi khuôn mặt mỗi nơi tôi tới, tôi có rất nhiều tên, hôm nay là Mike ngày mai là Jake. Bởi vì sợ bại lộ thân phận, những người đi theo tôi thay đổi từng nhóm từng người một, qua mỗi một tuổi tôi cần học những tài phòng thân khác nhau, một năm tôi mới gặp ba tôi một lần, thời gian gặp chỉ trói buộc trong khoảng nửa tiếng, tôi chán ghét như vậy, vô cùng chán ghét. Chính là bởi vì không thích như thế, tôi không muốn tương lai con của tôi sẽ giống như tôi, cho nên, tôi thuyết phục ba, nói với ông ấy, ba ba, chúng ta có thể sống một cuộc sống mà không cần mang theo vệ sĩ, không cần cuộc sống mà buổi tối vẫn còn phải đeo kính đen.”
“…”
“Sau đó, ba bảo tôi làm hai chuyện, ông ấy nói chỉ cần tôi hoàn thành hai chuyện thì ông ấy sẽ tin tưởng tôi. Chuyện thứ nhất là tôi sắm vai một người Caucasus, người đàn ông Caucasus này là tội phạm truy nã giá trị hai triệu Euro, cả Nga và Ukraine đều phát lệnh truy nã hắn ta, tôi nhất định phải thành thạo bại lộ tung tích trong thời gian được chỉ định từ Ukraine tới sát biên giới Nga. Chuyện thứ hai là phá hoại cuộc giao dịch mua bán vũ khí quân sự giữa Ấn Độ và Pháp, hơn nữa phải khiến đơn đặt hàng vũ khí quân sự này thuộc về chúng tôi. Tôi rất vui vẻ khi mình đã hoàn thành hai chuyện này, nhưng điều khiến tôi vui hơn cả, là trong hai nhiệm vụ đó, tôi gặp em.”
“…”
“Những lời nói của đêm đó, những lời nói của hiện tại, cho tới tận bây giờ tôi chưa từng nói cho bất cứ ai nghe, nhưng mà, giờ tôi thích nói những lời này cho em nghe. Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ trải qua tình yêu cũng không phải là đang lừa dối em. Lúc còn rất nhỏ, ba nói với tôi, tôi trưởng thành chính là một chiến đấu phòng thủ, chỉ có kín không kẽ hở thì tuyến phòng thủ mới không có gì đột phá được, cho nên, tôi từ chối những cô gái đến gần mình. Nguyên nhân như vậy mới khiến những chuyện tương tự tôi đang làm và bắt chuyện với con gái thì tôi chính là một vị lính mới.”
“…”
“Mà em là cô gái duy nhất tôi muốn bắt chuyện đó, trước khi tới tôi cũng học hỏi một chút, đọc qua một số sách tham khảo, mà đúng lúc là hình như không có ích lợi gì, những câu nói con gái thích tôi không biết nói như thế.”
Những lời người đàn ông này nói dường như tất cả đều là sự thật, nhưng lại giống như tất cả đều là giả. Nhưng tiếng nói chuyện kia đều làm cho người ta nghe tới mê mẩn, dường như tất cả những thứ thuộc về ngôn ngữ đều được huy động tới thế giới ấy, nhìn thấy cậu nhóc nhỏ chán ghét chuyển nhà, xem quá trình trưởng thành tàn khốc của anh khi trở thành một thiếu niên, thanh niên.
Đến lúc gió đêm hất áo choàng của cô tung bay, đến khi cơn gió lạnh khiến cô như bừng tỉnh, Loan Hoan vừa mới không thể cảm thấy, Dung Doãn Trinh đưa bàn tay lên bên huyệt thái dương của cô, sửa lại sợi tóc bị gió đêm thổi loạn.
Loan Hoan rùng mình một cái, vì bàn tay kia lặng yên không một tiếng động. Anh sờ sờ áo trên người cô, khoảng cách gần sát khiến cô nhìn thấy anh hơi cau mày.
“Sao lại chỉ ăn mặc mỏng manh như thế.”
Anh cởi chiếc áo sơmi bên ngoài chiếc áo dệt kim hở cổ khoác lên trên người cô, động tác đó vô cùng tự nhiên, giống như, bọn họ đôi trai gái quen nhau đã rất nhiều năm rồi.
Không phải nói là một tên lính mới chưa bao giờ trải qua tình yêu trai gái sao? Hành động này của Dung Doãn Trinh không ngừng khiến Loan Hoan có một ảo giác, giống như, người đàn ông này có rất nhiều rất nhiều lần làm những chuyện như vậy cho những cô gái khác.
“Chúng ta về thôi, nơi này gió lớn.” Anh mượn sức kéo chiếc áo vừa khoác lên người cô, nói: “Tôi sẽ cho cho em chút thời gian suy nghĩ.”
Không nói lời nào nữa, Dung Doãn Trinh ôm lấy vai Loan Hoan rời đi.
Nơi cuối cùng trên hành lang của trang viên, bọn họ dừng lại ở chỗ này, hơn mười người vệ sĩ đứng ở dưới hành lang, Dung Diệu Huy cùng Lý Tuấn Khải đứng ở trước xe.
Loan Hoan trả áo lại cho Dung Doãn Trinh, ngày hôm nay Loan Hoan cảm thấy đầu óc của mình chẳng dùng được vào việc gì, tại đây, trước mặt vị tự xưng là tên lính mới chưa trải qua chuyện tình yêu bao giờ, cô luôn ở thế hạ phong. Cô đang ra sức nghĩ, làm như thế nào hệ thống lại được những từ ngữ sắc bén để mạnh mẽ phản kích, hơn nữa, phải khiến Dung Doãn Trinh thu hồi ý nghĩ kết hôn với cô. Không chờ Loan Hoan phản kích, trái lại Dung Doãn Trinh mở miệng trước: “Vừa nãy tôi nói sẽ cho cho em chút thời gian suy nghĩ, tôi hi vọng em sẽ suy nghĩ trong vòng một tuần, ba em hi vọng mau chóng hợp tác với chúng tôi.” Dừng một chút, ánh mắt của Dung Doãn Trinh dừng lại nơi hai người đàn ông đang đứng cách đó không xa. “Tôi có thể nói thật cho em biết, ba em chỉ là một trong số bốn người muốn hợp tác. Trước ba em đã có ba công ty khác đưa ra ý hợp tác với chúng tôi, thực lực của họ cũng không thua kém nhà em. Trong số đó còn có một công ty được chính phủ chống lưng, ba tôi có khuynh hướng hợp tác với công ty có chính phủ chống lưng đó, nhưng công ty đó lại không có em.”
Loan Hoan nhìn theo ánh mắt Dung Doãn Trinh, hai người đàn ông ở cách đó không xa đã vô thức để lộ ra ngôn từ hành động rằng dường như ai đang là người bị động nhất.
Lý Tuấn Khải mở cửa xe cho Dung Diệu Huy, chờ ông ấy tiến vào xe ông hơi cúi xuống, có lẽ ông đang nói tạm biệt với ông ấy, có lẽ ông lặp lại biểu lộ rõ ràng hi vọng hợp tác.
Đờ đẫn, Loan Hoan đưa ánh mắt trở lại trên khuôn mặt người đàn ông đứng ở trước mắt, trên trần hành lang có chiếc đèn treo trang trí hoa văn châu