Editor: Yuè Yīng Người đàn ông nghiêng mặt, vươn tay, ngón tay trắng nõn thon dài.
“Tôi là Dung Doãn Trinh.”
Loan Hoan biết anh là Dung Doãn Trinh, Loan Hoan nhìn chằm chằm bàn tay anh.
Giới truyền thông có những tài liệu về Dung Doãn Trinh thật ít ỏi: Dung Doãn Trinh, hai mươi sáu tuổi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Á Đông Trọng Công, ngoại trừ thông tin này, không hề có thứ khác. Lần duy nhất Dung Doãn Trinh bị giới truyền thông chụp được ảnh là năm anh mười mấy tuổi xuất hiện cùng ba mình trên khán đài của một trận thi đấu khúc côn cầu, khi đó anh đội mũ lưỡi trai, khiến cho người ta ấn tượng, đó là một cậu thiếu niên mi thanh mục tú.*
( Mi thanh mục tú
Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt. Ngoài sự thông minh, họ còn rất tài hoa, cho dù ngành nghề nào, họ đều có thể đạt được thành tích đáng tự hào, có thể trở thành một nhà lãnh đạo trong ngành công nghiệp.)
Loan Hoan gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi, vị này chính là khách quý của bà nội.
“Hai lần trước chúng ta gặp nhau có chút tệ, thế nên lần thứ ba chúng ta gặp mặt tôi đã cẩn thận chuẩn bị.”
Lời nói chỉ ngầm mang tính chất xã giao tưởng rằng nặng nề nhưng qua Dung Doãn Trinh nó trở nên nhẹ nhàng như gió.
Ừm, có thể thấy được, đúng là Dung Doãn Trinh là đã cẩn thận chuẩn bị, áo sơmi màu tối phối hợp với áo dệt kim hở cổ được may thủ công màu xám tro, khá chỉnh tề, chả trách vừa nhìn đã thấy càng giống như một học sinh nằm trên ghế mây phơi nắng nghe nhạc sau giữa trưa, bộ dạng uể oải này làm cho người ta không nhìn được muốn tới gần.
“Nhưng làm sao bây giờ, Dung tiên sinh, tôi cảm thấy lần thứ ba gặp mặt của chúng ta còn tồi tệ hơn cả hai lần trước.” Loan Hoan miễn cưỡng nói: “Không, hẳn là vô cùng tồi tệ, làm sao Dung tiên sinh có thể đưa ra yêu cầu kết hôn ở lần thứ ba gặp mặt?”
“Không, là thỉnh cầu.” Dung Doãn Trinh biểu hiện rất chân thành: “Tôi đến là thỉnh cầu Tiểu mỹ nhân ngư gả cho tôi.”
Loan Hoan bị lời nói của Dung Doãn Trinh làm cho tức cười: “Dung tiên sinh không đi diễn kịch Shakespeare thì thật đáng tiếc.”
Tin chắc rằng, người phát ngôn của Á Đông Trọng Công đã chuẩn bị sẵn bản thảo thông báo tin tức, có lẽ, ngày mai, người phát ngôn này sẽ công bố với bên ngoài một tin tức như vậy: Người thừa kế của tập đoàn Á Đông Trọng Công cùng với thiên kim của Lý Thị kết lương duyên, người phát ngôn này còn có thể thuận tiện tuyên bố, Á Đông Trọng Công sẽ đầu tư vào thị trường bất động sản.
Cứ như vậy, nhà kinh doanh vũ khí liền thay đổi thành nhà kinh doanh bất động sản, nói cách khác, chính là tẩy thành sạch, trong quá trình thanh tẩy hình tượng thì hợp tác là một biện pháp nhanh chóng trực tiếp hơn.
Hiển nhiên, cho nên Dung Doãn Trinh đến Carmel không phải vì Tiểu mỹ nhân ngư, mà là vì Tiểu mỹ nhân ngư có một “người cha” tên là Lý Tuấn Khải.
“Có lẽ, em sẽ cảm thấy câu nói kế tiếp của tôi nghe có vẻ buồn cười, nhưng mà, tôi thật sự tới đây vì em. Chủ ý này là tôi đưa ra, không sai, nhưng vì em nên mới có ý nghĩ như vậy.”
Dung Doãn Trinh đường đột bắt lấy tay Loan Hoan, nhẹ giọng nói: “Dùng một loại phương thức khác mà nói, đây là một vị lính mới chưa bao giờ trải qua tình yêu nào mới có khả năng nghĩ ra được cách quê mùa như thế. Khi em dùng thân thể của em sưởi ấm cho tôi, khi đó, trong lòng tôi có suy nghĩ, chờ sau khi tỉnh lại tôi nhất định phải cưới cô gái này về nhà.”
Nghe đến đó, Loan Hoan sửng sốt, nhanh chóng, cô rút tay ra.
Đứng lên khỏi ghế, Loan Hoan vội vội vàng vàng rời đi, bước chân dẫm trên cỏ hỗn loạn, bước chân theo sát phía sau lưng cô làm cho Loan Hoan cũng bứt rứt, vào lúc chân bước hụt cô ngã vào một lồng ngực.
Dung Doãn Trinh không buông cô ra, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Em xem, em không né tránh tôi, điều này chứng tỏ em cũng không hề chán ghét tôi.”
Đúng vậy, vì sao không tránh thoát, cô thật chán ghét người khác phái đụng chạm, nhưng người đàn ông này muốn cưới là Tiểu mỹ nhân ngư dùng thân thể sưởi ấm cho anh cơ.
Loan Hoan đẩy Dung Doãn Trinh ra.
“Dung tiên sinh, Lý Tuấn Khải còn có một cô con gái khác, tên là Lý Nhược Vân, có rất nhiều rất nhiều người đều thích cô ấy.”
“Nhưng tiểu mỹ nhân ngư không phải là cô ấy.”
Loan Hoan há hốc mồm.
“Không, là cô ấy, chỉ có cô ấy mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho một người đàn ông xa lạ không nhìn rõ mặt thật.” Gần như, Loan Hoan sẽ thốt ra những lời này.
Nếu hỏi Loan Hoan gặp phải chuyện giống như vậy thực sự thì cô sẽ làm chuyện như Lý Nhược Vân đã lựa chọn sao, đáp án là sẽ không, không có nguyên nhân gì hết, không chính là không.
Nắm chặt tay lại, Loan Hoan dứt khoát im lặng, quay đầu, có rất nhiều rất nhiều người thích Lý Nhược Vân đã khiến cô đủ ghen tị.
Ngoài thư phòng, hơn mười vị có dáng người cường tráng chia nhau đứng hai bên, và khác hẳn với bầu không khí bên ngoài là khung cảnh tình thơ ý hoạ bên trong thư phòng.
Hai người đàn ông trung niên mặc quần áo thường ngày kiểu Trung Quốc chuyện trò vui vẻ, nhìn hết sức hòa hợp.
Lý Tuấn Khải hơi khom người, ông đang mài mực cho người đàn ông kia, động tác vụng về, một Lý Tuấn Khải như vậy khiến Loan Hoan nhìn mà thấy trong lòng chua xót, từ trước cho tới nay, những chuyện như vậy đều là người khác làm cho ông.
Rất nhiều người nói Lý Tuấn Khải không thích hợp kinh doanh, rất nhiều người nói người đàn ông đó rất trọng tình nghĩa, cho nên, ông từ chối đề nghị tiếp quản với chức vị cao của công ty, cất từng lên bước gian nan trong Lý Thị không khác gì một công nhân.
Cho nên, hiện tại ông đang lấy lòng một người đàn ông khác.
Loan Hoan đi đến bên cạnh Lý Tuấn Khải, nhận lấy nghiên mực trong tay ông, khẽ nói: “Ba, con đến rồi.”
Bàn tay đang nắm bút lông tạm dừng, người đang chăm chú cho bút pháp nghiêng mặt mỉm cười với Loan Hoan, người trước mắt có khuôn mặt rất giống Dung Doãn Trinh.
Dung Diệu Huy, trong số những tấm ảnh hiếm hoi mà giới truyền thông có được lúc nào cũng mang theo kính râm, nhân vật trí dũng kiệt xuất, là một nhà thủ lĩnh trời sinh, một số người từng có dịp tiếp xúc với ông đánh giá ông như thế.
Hiện tại, Dung Diệu Huy càng giống như một vị học giả.
Cách đó không lâu, Phương Mạn còn gọi người đàn ông này là thế giao (mấy đời thân nhau). Duyên phận thâm sâu giữa nhà họ Dung và nhà họ Lý còn phải ngược dòng