Edit: Lynklynk
Beta: Lữ
Cánh cửa màu trắng trước mắt Loan Hoan từng chút từng chút một mở ra, thong thả, nặng nề.
Dọc theo cánh cửa đang mở kia, rất lâu rất lâu về sau, Loan Hoan vẫn nhớ được từng khoảng khắc trong năm phút đầu tiên mà cô bước vào trong cánh cửa kia. Bước chân vô thức chậm lại, nín thở.
Đó là một căn phòng trông giống như một viên pha lê, cô thấy được sự phản chiếu của mình trên trần pha lê trong suốt. Diện mạo của của cô được phản chiếu ở các góc pha lê trang trí, trong phòng xuất hiện rất nhiều hình ảnh nho nhỏ của cô. Sau này cô mới biết đó không phải là pha lê, nó là một loại vật liệu công nghệ cao cách nhiệt.
Sau đó, trong căn phòng pha lê Loan Hoan nhìn thấy được một nghìn con hạc, tất cả đều có màu xanh lam. Chúng được xếp thành hàng bên cạnh chiếc giường duy nhất trong phòng, hơn một nghìn con hạc đều có một cái ống dẫn rất kỳ lạ. Những đường ống này được kết nối trong một khung hình vuông, khung hình vuông là một màn hình LCD màu xanh. Loan Hoan nhìn lên màn hình LCD là một loạt các chỉ số dữ liệu.
Cuối cùng, cuối cùng, ánh mắt Loan Hoan lần theo những đường ống dẫn kỳ quái kia nhìn xuống.
Sau đó, Loan Hoan nhìn thấy một cô gái.
Từng bước một, Loan Hoan bước về hướng chiếc giường kia, bước theo hướng có cô gái đang nằm trên chiếc giường ấy.
Loan Hoan dừng lại trước cửa sổ.
Nếu bỏ qua những hình ảnh kỳ lạ xung quanh và mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô gái kia, thì cô gái đang nằm trên giường có khuôn mặt rất thanh thản và nhìn cô ấy giống như đang ngủ. Ngôi nhà trong rừng, căn phòng thủy tinh, nghìn con hạc giấy, chúng dường như là đến từ thế giới những câu chuyện cổ tích, cô gái nằm trên giường như đang chờ đợi nụ hôn của hoàng tử.
Nhưng Loan Hoan biết, không phải vậy, không đúng như vậy!
Thời gian đó, trong một đêm tối, Sophia đã từng kể một câu với Loan Hoan: “Tiểu Hoan, trên thế giới này ẩn chứa rất nhiều rất nhiều việc, mặc kệ là nó hoang đường đến mức nào, mặc kệ là nó thần bí buồn cười đến mức nào, tất cả đều tồn tại, chỉ là chúng nó đều nằm trong góc sâu thẳm, không bị phát hiện ra, hoặc có lẽ sẽ được tìm thấy.”
“Có lẽ, giờ phút này con cũng đang phát hiện ra chút sự việc nào đó chăng?”
Loan Hoan ngẩng đầu, nhìn Dung Diệu Huy ở đối diện, Dung Diệu Huy cũng nhìn cô, trong ánh mắt dường như mang theo chút quan sát.
“Trông giống như đang ngủ đúng không?” Dung Diệu Huy rũ mắt xuống, nhìn cô gái đang nằm trên giường lầm bầm: “Có đôi khi, ta tình nguyện nghĩ rằng là nó đang ngủ, nhưng nó lại là một bệnh nhân chết não. Năm nó mười sáu tuổi đã có một viên đạn xuyên qua đầu khiến nó đã ngủ một mạch mười hai năm qua. Cùng ngủ với nó là viên đạn vẫn đang nằm trong đầu nó.”
Loan Hoan lại rũ mắt xuống, nhìn cô gái đang nằm kia. Hình dáng thanh tú, bộ dạng thật nhu thuận, viện đạn ở trong đầu cô khiến cô không thể phát triển. Khiến khuôn mặt cô giống như một cô bé.
Trường hợp như vậy Loan Hoan đã được nghe nói qua, thật sự là đã nghe nói qua…
Đối với tình trạng của cô gái đang nằm trên giường, Dung Diệu Huy giới thiệu cực kì ngắn gọn: “Nó tên gọi là An Kỳ, là An Kỳ thực sự!”
“An Kỳ, là An Kỳ thực sự.”
Trên thế giới này bày kì sự việc hoang đường nào cũng có thể diễn ra. An Kỳ, là An Kỳ thực sự. Hoặc nên nói là An Kỳ thực sự trong lòng Dung Doãn Trinh.
Đỡ đẫn, Loan Hoan cúi xuống. Cẩn thận quan sát hình dáng của cô gái sau mặt nạ dưỡng khí. Thời gian dài hôn mê đã làm cô gái này có cảm giác rất nhỏ bé, nhợt nhạt. Nhợt nhạt đến mức giống như một bức chân dung của người chết, giống như văn bia ghi lại sự biến mất của một cuộc đời trẻ trung.
Lại gần thêm một chút nữa, Loan Hoan nhìn thấy trong khóe mặt của cô gái có nột nốt ruồi đen nho nhỏ. Người ta thường gọi nốt ruồi ở khóe mắt là lệ chi.
Nghe nói những người có lệ chi thì nước mắt nhất định sẽ đi cùng họ trong suốt cuộc đời.
Ánh mắt rơi xuống giọt lệ chi của cô gái, dừng lại: “Cô khỏe không? An Kỳ của Dung Doãn Trinh.”
Dung Diệu Huy vẫn đang nói về tình trạng của cô gái cho Loan Hoan. Dung Doãn Trinh và cô gái tên gọi là An Kỳ năm đó, ngày đó, khi băng tuyết tan dần vào đầu mùa xuân, họ cùng với vài vị ngư dân trên đảo Greenland tham dự câu cá trên băng. Họ cầm trống, đứng trên băng gõ với nhịp điệu vui vẻ. Dùng tiếng trống chế tạo tạp âm để dụ những con cá bơi vào hướng lưới của các ngư dân.
Sau đó, tiếng súng vang lên, các phần tử Chechnya tìm thấy Dung Doãn Trinh, An Kỳ đã đỡ viên đạn chết người này cho Dung Doãn Trinh.
An Kỳ hôn mê bất tỉnh được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bất lực. Nếu tiến hành phẩu thuật lấy viên đạn kia ra thì không còn nghi ngờ gì nữa là An Kỳ sẽ không qua khỏi, nếu giả sử để viên đạn kia lại trong đầu An Kỳ thì nó sẽ gây ra chết não nghiêm trọng. Trong y học nó được gọi là người thực vật.
Về sau, đã có rất nhiều chuyên gia về não bộ đến đảo Greenland nhưng đều đưa ra kết luận không khác là bao.
Sau đó Dung Doãn Trinh quyết định giữ lại viên đạn nằm trong đầu An Kỳ. Anh tin rằng trên thế giới mỗi ngày đều tiến bộ, sẽ có ngày kì tích sẽ xảy ra trên thế giới loài người thống trị này. Mười năm trước, An Kỳ được mang đến Cuba nơi được gọi là “Khu nghỉ dưỡng sức khỏe của thế giới.” Môi trường thiên nhiên của nơi này sẽ cho An Kỳ duy trì tốt trạng thái và cũng là để đợi ngày kỳ tích kia xảy ra.
Những lời Dung Diệu Huy nói liên tục đi vào lỗ tai Loan Hoan. Sao nghe cứ như truyện nghìn lẻ một đêm, mà cốt truyện này lại là Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh, là chồng của cô.
Chồng của cô giấu cô một bí mật vô cùng lớn, khiến cô một người không sợ trời, không sợ đất sống ở phố Qeen cũng phải giật mình sợ hãi.
Không biết cái này có được tính là luật nhân quả báo ứng hay không. Chẳng phải trước đây cô cũng đã mang một bí mật lớn kết hôn cùng với Dung Doãn Trinh hay sao?
Trong lòng Loan Hoan có cảm cảm giác lưu luyến.
Đột nhiên, Loan Hoan trở nên khó chịu với những gì Dung Diệu Huy đang giải thích. Giờ phút này, những lời nói đó lọt vào tai cô khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu…
“Được rồi! Ba, hãy nói mục đích của người khi đưa con đến đây đi.” Loan Hoan không kiên nhẫn cắt đứt những lời nói của Dung Diệu Huy.
Dung Diệu Huy liền dừng nói, bày tỏ sự xin lỗi lên khuôn mặt, ông di chuyển vài bước sang bên trái, dứng lại ở cuối giường. Bàn tay chậm rãi kéo tấm chăn phủ trên người An Kỳ lên. Ông nói: “Tiểu Hoan, con lại đây xem.”
Chờ khi Loan Hoan đi đến bên cạnh Dung Diệu Huy, Dung Diệu Huy lại kéo lên góc váy ở mũi chân An Kỳ.
Góc váy được kéo lên làm lộ ra hiện trạng khiến Loan Hoan theo bản năng lùi lại vài bước. Nếu dùng hình ảnh để miêu tả hai chân của An Kỳ, thì đó chính là hình ảnh hai củ cải lớn màu tím, làm thế nào đôi chân như củ cải tím này lại có thể liên quan đến người con gái an tĩnh kia.
Trong sự kinh ngạc của Loan Hoan, Dung Diệu Huy nhẹ nhàng ấn ngón tay của ông lên đùi An Kỳ. Chỉ một cái ấn nhẹ nhàng như vậy nhưng cũng khiến cái chân giống như của cái tím kia lõm xuống. Sau đó, vết lõm kia luôn duy trì trạng thái. Vết lõm mà Dung Diệu Huy ấn xuống nó giống như một đứa trẻ đang chơi đùa với miếng cao su dẻo, xấu xí, buồn cười, nhưng khi liên kết nó với một người thì nó trở nên rất đáng sợ.
“Mỗi năm từ tháng mười hai đến tháng năm, tình trạng của An Kỳ đều như thế này. Bác sĩ nói với chúng ta có tình trạng như vậy là do chất dinh dưỡng không thể cung cấp được đến nơi đó, nó cách quá xa. Bác sĩ còn nói với chúng ta rằng “Những triệu chứng này theo thời gian cũng sẽ lan lên mặt của An Kỳ.”
Ánh mắt Loan Hoan rời khỏi vết lõm màu tím kia.
“Tiểu Hoan, khi mọi thứ trở thành như vậy, con nói xem Dung Doãn Trinh sẽ đau buồn đến mức nào.” Dung Diệu Huy nói.
“Đúng vậy, khi đó Dung Doãn Trinh nhất định là rất đau khổ.” Loan Hoan đờ đẫn trả lời.
Tựa như câu trả lời của cô làm Dung Diệu Huy rất mãn nguyện. Ông nói: “Tiểu Hoan, chúng ta phải rời khỏi căn phòng này, chúng ta mới ở đây nói chuyện, hơi thở sẽ làm nhiễm khuẩn nơi này.”
Loan Hoan gật đầu, theo sau Dung Diệu Huy đi từng bước về phía cánh cửa. Gần tới cửa, Loan Hoan quay đầu lại, nhìn người con gái đang