Edit: Lynklynk
Beta: Lữ
Hai giờ sáng, Loan Hoan đứng bên cột đèn neon đầu đường Los Angeles, thở ra một hơi thật sâu. Mở rộng bàn tay để nắm lấy thế giới hoa mỹ được tạo ra bởi nhân loại.
Về nhà rồi, về nhà rồi! Đứng ở đó, Loan Hoan dường như đã sống sót sau một vụ tai nạn.
Sau này vĩnh viễn cũng không đi đến nơi đó, vĩnh viễn không. Rời khỏi hòn đảo thậm chí còn không có tên, Loan Hoan thề.
Kế tiếp, cô muốn đi đâu đây? Loan Hoan ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Sau đó, cô lái xe đi.
Loan Hoan lái xe chạy đến quốc lộ số 1. Có người nói đây là con đường dẫn đến thiên đàng, cô lái xe chạy như điên trên quốc lộ số 1, tốc độ có bao nhiêu nhanh thì bấy nhiêu nhanh.
Bầu trời sáng dần, Loan Hoan đi tới Carmel. Cô dừng xe ở ngoài trang viên nhà họ Lý, nhìn vào một trong các gian phòng, đó là phòng của Phương Mạn. Căn phòng đó cứ khoảng năm rưỡi sẽ được bật đèn, theo tính toán thới gian lão phu nhân dậy sẽ rất sớm, mỗi buối sáng bà thức dậy bà luôn dành nửa giờ để cầu nguyện. Nghe nói, cầu nguyện nửa giờ mỗi ngày sẽ làm bà tĩnh tâm, lão phu nhân hẳn là làm không ít việc thiếu đạo đức, về phần làm bao nhiêu thì chắc chỉ có trong lòng bà là rõ nhất.
Đúng năm rưỡi, đèn trong phòng lão phu nhân sáng lên.
Nhìn những ánh đèn trong căn phòng đó, Loan Hoan nghĩ, nửa giờ cầu nguyện mỗi ngày sẽ làm lòng lão phu nhân an tâm hơn sao?
Hình như, trên thế giới này càng nhiều người tỉnh táo thì họ càng biết cách đánh lừa bản thân hơn. Phương Mạn như vậy, Dung Doãn Trinh cũng vậy.
Rời khỏi Carmel, Loan Hoan tiếp tục lái xe đi, chiếc xe tiếp tục chạy như điên trên quốc lộ 1. Cuối cùng, cô lái xe đến vách đá mà cô đã đến rất nhiều lần.
Đây là một trong những phong cảnh tuyệt vời nhất ở miền tây nước Mỹ, nơi mà bạn có thể ngắm nhìn mặt trời mọc. Thời học cao trung cô đã từng đi xe đến nơi này, sau khi ngắm mặt trời mọc xong mới đi xe sâu vào trong. Nơi này Dung Doãn Trinh đã từng hôn cô, cánh môi mềm mại, hơi thở tinh khiết, nó đẹp như ánh nắng vàng ruộm ban ngày mà cô yêu thích vậy.
Nặng nề, Loan Hoan tựa đầu vào tay lái.
Nhắm mắt lại, mọi thứ đều giống như nước biển, sóng sau xô sóng trước.
Lời nói của Dung Diệu Huy, từng câu, từng đoạn, vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
“Tiểu Hoan! Doãn Trinh đang làm một việc rất nguy hiểm.”
“Tiểu Hoan! Việc Doãn Trinh đang làm cuối cùng sẽ xảy ra hai loại kết quả.”
“Kết quả thứ nhất: Tục ngữ đã nói, không có bức tường nào không lọt gió, không có gì trên thế giới này có thể giấu kín, sẽ có một ngày hòn đảo nhỏ kia sẽ bị phát hiện. Những người bị đưa đến đó sẽ được tìm thấy, những việc diễn ra trên hòn đảo nhỏ kia sẽ biến thành các nhà khoa học của Trung Quốc đã đóng góp bất hợp pháp cho các doanh nhân trẻ người Mỹ, và đã có những đóng góp đáng kể cho xã hội Mỹ. Điều này sẽ tạo ra một nghịch lý lớn, theo ý kiến của công chúng, chính phủ nước Mỹ sẽ phạt Doãn Trinh một số tiền rất lớn, đồng thời kèm với số tiền rất lớn ấy sẽ là án tù. Và tất cả mọi người sẽ miêu tả Dung Doãn Trinh là một người khiếm khuyết về tinh thần, và cái mác này sẽ đi theo nó suốt đời.”
“Kết quả thứ hai: Đây cũng là điều tồi tệ nhất. Đối với tình trạng của An Kỳ, các bác sĩ sớm đã xác định rõ ràng: “Dung Doãn Trinh luôn hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện trong năm mươi năm tới là không thể.” Trong lòng mỗi người đều có điểm yếu, Doãn Trinh cũng vậy. Nó sẽ không đủ kiên nhẫn để chời đợi hết ngày này qua ngày khác, trở nên nôn nóng, sau đó đến thời điểm nào đó nó sẽ làm ra nhiều việc điên cuồng hơn mà nó có thể làm để đạt được mục đích.”
“Tiểu Hoan, bỏ qua việc này không nói đến, chỉ cần nói đến gia đình của các nhà khoa học bị đưa đến đây. Định mệnh của bọn họ được ấn định sẽ phải sống trong thời gian chờ đợi vô vọng.”
“Tiểu Hoan, ta không dám nghĩ trong một tuần nữa khi Doãn Trinh phát hiện ra ta đưa con đến đây, khi đó chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Ba ngày sau ta sẽ đến đón con.”
Khi đó Loan Hoan trả lời rất quyết liệt: “Không! Ba! Con nghĩ người đã đề cao con quá rồi. Trước giờ con chưa bao giờ làm những việc vô cảm như vậy.”
Đầu gác lên tay lái, tay Loan Hoan cào sâu vào mái tóc.
Giọng nói của Dung Diệu Huy trong đầu của cô không có cách nào xua tan đi được, tất cả đều là câu nói đó.
“Tiểu Hoan! An Kỳ giống như gót chân Achilles của Doãn Trinh, cũng chỉ có con mới có thể khiến Doãn Trinh tiếp nhận, thực tế An Kỳ đã qua đời năm mười sáu tuổi rồi.”
“Cần phải nói bóng gió như vậy sao?” Loan Hoan cười nghĩ nghĩ.
Một cảm giác rất ấm áp đang vuốt ve vào mái mái tóc, thái dương cô, mặt, môi của cô, cuối cùng cái chạm ấm áp cũng đến được với trái tim của cô.
Từ từ chậm rãi, Loan Hoa mở mắt ra.
Đây là lần ngắm nhìn mặt trời mọc tuyệt vời nhất mà Loan Hoan từng được thấy. Vô số ánh nắng xuyên qua lớp kính đến trước mắt cô, xuyên qua tầng nước mắt đong đầy trong mắt cô.
Đầu dựa vào nghế xe, Loan Hoan nhắm mắt lại. Nước mắt tràn đầy bờ mi, nặng trĩu.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, Loan Hoan bị tiếng còi ô tô sắc bén đánh thức. Cảnh tượng trước mắt đã thay đổi từ bình minh trở thành hoàng hôn.
Cảm giác kia… Cô ngủ thật sâu, thật lâu.
Khi trở về Los Angeles đèn hoa đã được bật sáng. Loan Hoan lúc này mới nhớ ra túi và điện thoại của cô đều đang để ở hành lang tranh. Vừa mới dừng xe, Loan Hoan liền bị dọa bởi những người không biết từ đâu đi đến.
Vài phút sau, Loan Hoan đã ở trong lòng Dung Doãn Trinh.
Người kia cũng không có cơ hội để nói chuyện, không cho cô lấy một câu hỏi thảo phạt, không cho cô lấy một cơ hội phát tiết cảm xúc. Mở cửa xe của cô, hung hăng đẩy cô vào, giây tiếp theo anh liền gắt gao ôm chặt cô vào lòng mình, ở trước mặt rất nhiều rất nhiều người.
Người kia sợ cô biến mất, sợ rằng bỗng nhiên cô không cần anh nữa, sợ cô bị bọn xấu bắt cóc, sợ cô bị người ngoài hành tinh đưa ra khỏi vũ trụ.
Người kia, dùng tất cả sức lực trong đời mình ôm chặt lấy cô.
Nhắm mắt lại, chậm rãi từ từ, Loan Hoan để đầu mình tựa vào vai anh, nghe anh nói những lời ngốc nghếch.
Giơ tay ra, Loan Hoan ôm anh lại.
Người kia gian nan khó khăn hơn so với bất cứ ai, thời kỳ trưởng thành của anh cũng tồi tệ hơn bất cứ ai. Thời thơ ấu chứng kiến mẹ của mình chết thảm như thế nào trên lò sát sinh. Thời niên thiếu lại tận mắt chứng kiến em gái thay mình đỡ viên đạn kia.
Người này, có quá nhiều quá nhiều gánh nặng trên vai.
Cho nên, cô không cần phải tức giận với anh, cô muốn đem thật nhiều thật nhiều sự yêu thương đến cho anh.
Còn có….
Càng phải ôm thật chặt lấy anh.
Còn có…. Khi nghe người ta nói với anh rằng không nhìn thấy cô đâu, anh đã bỏ tất cả mọi việc khi mới đặt chân đến Ấn Độ, vượt qua hai đại dương để đến bên cạnh cô, đến trước mặt cô.
Cô muốn những thứ anh có phải là tốt nhất so với mọi người.
Cô muốn bảo vệ anh, dùng cách thức của cô, dùng sức lực của cô.
Sau đó….
Khi anh tức giận, cô sẽ sử dụng một chút xấu xa của mình.
Cô sẽ nói với anh rất nhiều rất nhiều những lời tường tự như nhau, mỗi ngày đều sẽ nói lại những lời như vậy.
“Doãn Trinh! Anh đã hết tức giận chưa. Doãn Trinh anh có thể nhìn em rồi để thời gian tức giận ngắn đi một chút.”
“Uhm! Đúng rồi, Dung Doãn Trinh! Gần đây có người đàn ông muốn hẹn hò với em! Em có nên đồng ý hẹn hò