Vùng sát biên giới Ukraine – Nga có đúng là nơi mà một số nhà viết kịch bản cảm nhận được sẽ ảo tưởng phát sinh quan hệ nam nữ, trên thực tế là như vậy sao?
Không phải!
Thứ nơi này có là khoảng không hoang dã rộng lớn, thỉnh thoảng ở đây sẽ có một số tiếng súng, ở đây có một số người chết đi mà không ai biết, các cô gái vì sợ hãi đều không đồng ý đến nơi này, cho nên căn bản sẽ không tồn tại quan hệ nam nữ.
Không biết, sau khi tỉnh lại người đàn ông này liệu có nã một phát súng vào đầu cô nữa hay không?
Ngón tay ở nhẹ nhàng sờ soạng bên tai người đàn ông, hơi xé nó ra, Loan Hoan liền nhìn thấy màu da thực sự của anh ta.
Lần này, Loan Hoan đã biết vì sao khi nãy cô nhìn thân thể người đàn ông lại có cảm giác là lạ, làn da trên người anh ta sẫm màu hơn so với da mặt một chút.
Người Caucasus là người Âu Á, làn da của họ nhạt màu hơn so với người châu Á một ít, Loan Hoan gần như có thể khẳng định người đàn ông trước mắt là một gã người châu Á.
Điều này làm cho Loan Hoan hơn tò mò.
Vận mệnh, luôn sắp đặt bất ngờ, người cứu Dung Doãn Trinh là Lý Nhược Vân, người thực sự chạm vào Dung Doãn Trinh lại là Loan Hoan.
Ban đêm, tuyết rơi, ngay cả dã thú cũng không muốn đi đến nơi hoang vu này, là một sự tĩnh lặng chết chóc, trong xe, Loan Hoan nghe thấy tiếng tim đập của mình, thanh âm với tần suất kỳ quái.
Chiếc mặt nạ bị Loan Hoan cầm trong tay thật chặt.
Mở ra từng chút một, hết thảy chậm rãi tựa như pha quay chậm.
Sau khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông một cách rõ ràng, Loan Hoan nghĩ, đáng tiếc Lý Nhược Vân không ở đây, bằng không, cô ấy sẽ mê muội vì khuôn mặt này.
Một bức tranh minh hoạ sở hữu tất cả những thứ xinh đẹp được yêu thích nhất trên thế giới.
Khuôn mặt người đàn ông này còn vượt qua cả phạm vi của vẻ đẹp, không có quan hệ gì với xinh đẹp, không có quan hệ gì với tinh tế, nhưng một khi ánh mắt của bạn dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông này, bạn cần rất nhiều nỗ lực mới có thể rời ánh mắt đi, bạn sẽ im lặng nhìn khuôn mặt người đàn ông này chằm chằm.
Ở thời gian rất lâu về sau này, trong lòng bạn vô thức lưu giữ bóng dáng anh ta.
Tiếp đó, vào một ngày đẹp trời, lúc ánh mặt trời rực rỡ nhất, bạn dùng chất giọng mang theo sự thản nhiên phiền muộn nói với người bạn của mình: Tớ đã từng gặp một người đàn ông anh tuấn, người đó là người đàn ông đẹp nhất mà tớ đã từng gặp.
Điều mà họ gọi là, “Vừa thấy Dương Quá lầm chung thân”*, có lẽ là như thế.
(*Gặp gỡ một người rất có mị lực, người làm mình nhớ thương, là suốt đời thoải mái, nhưng nếu không chiếm được người đó, cũng là suốt đời tiếc nuối.) – Theo Zhidao.Baidu
Đây là lần đầu tiên Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãn Trinh.
Lại một lần nữa Loan Hoan đưa tay áp trên trán người đàn ông, vừa nãy cô thử áp đến là một lớp cao su, trán người đàn ông vẫn là nóng bỏng tay.
Loan Hoan cầm nước, “Này” một tiếng với anh.
Người đàn ông vẫn không có phản ứng như trước.
Loan Hoan cầm nước, chưa “Này” tiếng thứ hai, một cảm giác xa lạ ở nơi nào đó len lỏi, cô chỉ biết không cần cô gọi tiếng thứ hai, người đàn ông đã hồi tỉnh, mở mắt.
Người đàn ông mấp máy môi, Loan Hoan cúi đầu, đưa lỗ tai ghé vào bên miệng người đàn ông, tập trung chú ý lắng nghe.
Sau khi nghe rõ ràng người đàn ông nói gì, Loan Hoan muốn rời đi, đột nhiên, ý thức được một chuyện, Loan Hoan nâng ánh mắt lên, khoảng cách giữa hai khuôn mặt thật sự rất gần.
Cứ thế bất ngờ không kịp đề phòng, Loan Hoan chạm tới đôi mắt chăm chú nhìn như bóng đêm.
Sau vài giây ngây người, Loan Hoan rời đi, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, người đàn ông cũng đang nhìn cô.
Lại vài giây sau, Loan Hoan đỡ người đàn ông đứng dậy, cô để anh tựa vào ghế xe, đưa thuốc và nước cho anh, thân thể người đàn ông còn chưa hồi phục lại, uống thuốc uống nước đối với anh mà nói là nhiệm vụ gian nan, cuối cùng, vẫn là Loan Hoan để anh tựa vào trong lòng mình, đưa tay đút từng ngụm nước vào trong miệng.
Chờ gian nan uống thuốc xong, Loan Hoan lại cho anh ăn chút bánh mì cùng sữa, chờ sau khi anh uống sữa xong, Loan Hoan ném quần áo cho người đàn ông.
Hiển nhiên, so với uống thuốc thì mặc quần áo đối với người đàn ông lúc này càng là chuyện phiền toái, thở ra một hơi thật sâu, Loan Hoan nửa quỳ ở trước mặt người đàn ông, nâng cánh tay anh lên, để cánh tay anh thuận lợi xuyên qua ống tay áo, sau khi hai bên ống tay áo đều được xỏ vào, chỉ còn lại nút áo sơmi, nút áo sơmi được đóng từ chiếc cúc dưới cùng lên, đóng từng nút từng nút lên phía trên, bắt đầu tới nút thứ tư, người đàn ông nói câu nói đầu tiên.
Thanh âm khàn khàn, dùng thứ tiếng Anh chính gốc hỏi: “Người Châu Á?”
Loan Hoan không trả lời.
“Có lẽ, em là người Trung Quốc? Dường như tôi vẫn nghe được một cô gái dùng tiếng Trung nói chuyện.”
Vị dùng tiếng Trung nói chuyện kia hẳn là Lý Nhược Vân đi? Lúc Loan Hoan lái xe hơn một tiếng, Lý Nhược Vân vẫn luôn nói chuyện với cô thông qua di động.
Nút áo thứ ba được cài lại.
“Cám ơn, tôi biết em đã làm những gì cho tôi.” Thời điểm người đàn ông nói lời này, thanh âm đã hạ xuống rất thấp, bởi vì sốt cao nên giọng nói bị ảnh hưởng, có tính chất gợi cảm mê hoặc lòng người.
Có thể cảm giác được tay anh đang hướng tới gần cô.
Ngừng động tác trong tay lại, Loan Hoan ngẩng đầu, người đàn ông nhìn lại cô, ánh mắt ôn hòa.
Giờ này phút này đã sát nửa đêm.
Bàn tay người đàn ông dừng lại trên mái tóc cô, nói: “Nếu không có em, tôi nghĩ tôi sẽ chết tại đây, trong làn tuyết trắng xóa này. Tôi biết ơn em, đặc biệt. . .”
Lời tiếp theo người đàn ông không nói hết, nhưng nhìn gương mặt hơi hơi ửng đỏ của anh cũng có thể đoán được một chút, nói vậy, anh biết, một cô