Lý Nhược Tư cùng xe tải cùng xuất hiện, vừa mở cửa xe liền đem rượu nóng đưa cho Loan Hoan, anh mở cửa xe liền bắt đầu quở trách Lý Nhược Vân, anh nói Lý Nhược Vân em một mình có ý nghĩ nóng đầu là được rồi không cần dụ dỗ cả Tiểu Hoan, nếu người đàn ông gặp được ở trên xe là phần tử nguy hiểm thì làm sao đây?
Cơn trách mắng cứ thế ào ào kéo tới khiến cho Lý Nhược Vân có muốn cãi cũng không cãi được.
“Lý Nhược Tư, anh có gan thì thực sự biến cô ấy thành người nhà họ Lý chúng ta đi, biến cô ấy thành chị dâu của em!” Lý Nhược Vân lớn tiếng gào lên.
Lời nói của cô giống như âm thanh ma quỷ, bỗng chốc, buồng xe yên tĩnh thần kỳ.
Bàn tay Loan Hoan cầm cái cốc hơi hơi run, đầu óc cô ra sức suy nghĩ nên phá vỡ áp lực không khí trong giờ phút này như thế nào với hai anh em nhà kia.
Lời nói của Lý Nhược Vân nghe vào trong lỗ tai người khác là điều cấm kỵ.
“Lý Nhược Vân, không được nói linh tinh, hiện tại em không còn nhỏ, em cần phải biết chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể. Em phải nhớ thật kỹ cho anh, Tiểu Hoan là em gái anh, là người chị lớn hơn em một tuổi.” Lý Nhược Tư chậm rãi, gằn từng chữ nói.
Ánh mắt Lý Nhược Vân dừng ở trên mặt Loan Hoan, trong mắt Loan Hoan mang theo cầu xin, ánh mắt cô lại chuyển hướng sang anh trai mình.
Trong đôi mắt người thanh niên có cảm giác áp lực đè nén không xua tan được.
Trong mắt người ngoài, Loan Hoan cùng Lý Nhược Tư là anh em, là loại anh em dựa theo pháp luật.
Năm đó Lý Nhược Vân mười ba tuổi, ba mang về đưa về một thiếu nữ xấp xỉ tuổi cô, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, bện lọn tóc như người da đen, mặc áo sơmi váy ngắn rách tung toé, dưới làn váy là đôi chân thon dài thẳng tắp, đứng ở bên cạnh ba, biểu cảm lạnh lùng, ba tuyên bố, từ nay về sau, cô gái ông đưa về sẽ trở thành một thành viên của nhà họ Lý.
Thiếu nữ tên là Loan Hoan, là con gái riêng của mối tình đầu của ba cùng người đàn ông khác, cùng tuổi với Lý Nhược Vân.
Ba không để ý ông bà phản đối, khiến luật sư tham gia sửa đổi tuổi của Loan Hoan, để cô từ mười ba tuổi biến thành mười bốn tuổi. Cứ như vậy, ba cố chấp biến Loan Hoan thành cô con gái thứ hai, ở bữa tiệc long trọng, ông đẩy cô tới trước mặt tất cả mọi người.
Vì thế, tất cả mọi người biết, người tên Loan Hoan là cô con gái thất lạc nhiều năm của Lý Tuấn Khải, bọn họ vỗ tay hoan nghênh cô gái Loan Hoan, vụng trộm, bọn họ tỏ ra vô cùng hứng thú đối với mẹ của cô gái này, bọn họ đem danh hiệu con gái riêng áp trên người cô.
Năm Lý Nhược Vân mười ba tuổi thật sự không vui, cô cảm thấy khổ sở thay cho mẹ, ở trong mắt cô, mẹ là người hiền lành ẩn nhẫn, mẹ đã đem cố gắng lớn nhất tới hoan nghênh thành viên mới tới trong gia đình, nhưng vị thành viên mới tới trong gia đình kia có vẻ như không cảm kích, mỗi ngày cô đều mặc loại quần áo kỳ quái, trốn học, rời nhà trốn đi, đối với bọn họ chỉ có châm chọc khiêu khích, buông lời cay độc.
Mười ba tuổi Loan Hoan là kẻ phản nghịch, sắc sảo, mẫn cảm, thích cáu kỉnh, đương nhiên, Lý Nhược Vân mười ba tuổi cũng không hề ngồi không, cô liên hợp với anh trai dưới sự ngấm ngầm đồng ý của bà nội cô lập Loan Hoan.
Mười bốn tuổi, Loan Hoan gây ra đại họa, cô lén trở lại San Francisco nơi trước kia từng sống, rời nhà trốn đi ngày thứ hai Loan Hoan bị cảnh sát bắt đi ở trước con phố nổi tiếng sa đọa Queen – New York. Nguyên nhân bị bắt là tham dự cuộc đọ súng trong một trường trung học ở New York, tại hiện trường đấu súng trong sân trường có hai người vô tội bị bắn chết, cảnh sát New York tìm thấy một khẩu súng trong túi xách của Loan Hoan.
Lý Tuấn Khải dẫn đầu đoàn luật sư từ San Francisco đi đến New York, một tháng sau thẩm phán phụ trách vụ án đấu súng tuyên bố Loan Hoan vô tội được phóng thích, trải qua quá trình điều tra, khẩu súng đặt ở trong túi xách của Loan Hoan là do bạn cô trong lúc hoảng loạn giấu vào đó.
Khi đó, Lý Nhược Vân nhìn qua màn hình tivi thấy, rất nhiều người giơ cao biểu ngữ kháng nghị canh giữ ở cửa tòa án, những người đó là người thân của đứa trẻ chết đi, Loan Hoan ra khỏi tòa án khi dân chúng kháng nghị ném trứng gà hướng tới Loan Hoan, mắng cô là kỹ nữ.
Lý Tuấn Khải lại đưa Loan Hoan từ New York về San Francisco, trên khuôn mặt thanh tú của Loan Hoan hiện đầy máu ứ đọng, hiển nhiên, đó là những thanh thiếu niên trong trại cải tạo đánh, cô nâng gương mặt lạnh lẽo cứ thế đi qua trước mặt Lý Nhược Tư.
Tối hôm đó, ba bảo Loan Hoan đến thư phòng của ông, Loan Hoan ở trong thư phòng ba rất lâu, ngày thứ hai, Loan Hoan nhuộm lại mớ xanh đỏ trên tóc màu đen, mái tóc bện biến thành buộc đuôi ngựa, giày đinh đổi thành giày da phù hợp.
Từ ngày này trở đi, Loan Hoan không bỏ tiết học không hề rời nhà trốn đi, cô an tĩnh sinh sống trong nhà họ.
Từng ngày một đi qua, Loan Hoan càng ngày càng xinh đẹp, dáng người cô cũng càng ngày càng cần lõm thì lõm cần lồi thì lồi. Ngày tháng trôi qua, thấm thoắt, Lý Nhược Vân cùng Loan Hoan càng đi càng gần, đó là một cô gái thông minh và khéo léo lấy lòng người. Dần dần Lý Nhược Vân phát hiện cô và Loan Hoan trở nên thân thiện, hai người như hình với bóng, câu nói ngoài miệng của cô biến thành: Hoan, cậu cảm thấy…
Hoan, cậu thấy tớ mặc bộ quần áo này có đẹp không?
Hoan, cậu thấy bộ phim này coi được không?
Hoan, cậu thấy nam sinh kia đẹp không?
—
Từng ngày từng ngày trôi qua, Lý Nhược Vân còn phát hiện một chuyện thú vị, ánh mắt Lý Nhược Tư lúc nào cũng như có như không dừng ở trên người Loan Hoan, lúc ban đầu, chính là lén lút, đến cuối cùng, anh bắt đầu trở nên không có cách nào che giấu, ánh mắt của anh dừng lại thật lâu trên người cô.
Lý Nhược Vân luôn cho rằng sớm hay muộn thì Lý Nhược Tư sẽ biến Loan Hoan thành chị dâu của cô, cô cũng vô cùng hoan nghênh Lý Nhược Tư biến Loan Hoan thành chị dâu của mình.
Ai dèm hai tháng trước, Lý Nhược Tư công khai bạn gái của mình với bên ngoài, hơn nữa cho thấy, quan hệ của anh và cô bạn gái là loại vì mục đích kết hôn.
Bạn gái Lý Nhược Tư là Hứa Thu, là một tiểu học muội của anh, rất nhiều người đều biết đến việc Hứa Thu theo đuổi Lý Nhược Tư ba năm, rất nhiều người đều nói Hứa Thu và Lý Nhược Tư là trai tài gái sắc.
Còn nhớ, ngày đó Lý Nhược Vân nghe được tin tức này sau đó nổi giận đùng đùng tìm anh trai, chỉ vào mũi anh: Lý Nhược Tư, anh sẽ hối hận.
Ngày đó, Lý Nhược Tư