Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Cuối tháng tư, gió biển bắt đầu thổi, mang theo hương vị đặc trưng của khí hậu biển cả đem theo không ít hơi nước. Thời tiết kiểu này khiến cho hoa cỏ trong nhà kính dễ bị hỏng. Giữa trưa rảnh rỗi, Loan Hoan cùng Mary đi đến nhà hoa, chỉ đạo các thợ làm vườn dùng kéo cắt bỏ các gốc hoa bị hư thối.
Mary là một cô bé nói nhiều, vì “ăn bơ làm biếng” nên nghĩ ra đủ cách khơi gợi sự chú ý, ví dụ như khen ngợi cô vừa xinh đẹp, đoan trang lại còn đáng yêu, tao nhã.
Mary chỉ vào cái khăn trùm đầu của Loan Hoan nói dáng vẻ này của cô cực kỳ xinh đẹp, Mary nói muốn dùng di động chụp hình ảnh của cô sau đó đến trường khoe với các bạn học.
Ừ, Loan Hoan biết, Mary dùng hơn mười phần thời gian ở chung để chụp ảnh cô.
Mary vừa mới cầm lấy di động thì trong nhà kính lại có thêm một người đi vào, nụ cười của cô bé ngưng lại bên miệng. Loan Hoan đứng thẳng người lên, đối mặt với người vừa bước vào, nhíu mày.
Vào ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của Loan Hoan với Dung Doãn Trinh tròn một tháng, Lý Nhược Vân trang điểm rực rỡ mà đến.
Chiếc mũ dạ nhỏ màu xanh ngọc phối hợp với bao tay bằng sa tanh, hàng cúc màu trắng tương xứng màu trắng ngà của bộ lễ phục, cô ta đứng ở đó, sắc mặt thản nhiên, duyên dáng yêu kiều.
So với Lý Nhược Vân, Loan Hoan cảm thấy bản thân có chút tùy tiện, chiếc áo sơmi rộng, khăn ôm trùm đầu, quấn quanh bên hông là loại tạp dề của công nhân, tay cầm kéo đang mang găng tay lao động.
Nhà kính hơn một trăm mét vuông chỉ có năm người, hai thợ làm vườn, Mary, Loan Hoan, Lý Nhược Vân. Trong năm người này chỉ có Loan Hoan với Lý Nhược Vân là đứng. Mary cầm di động giữ nguyên tư thế chụp ảnh khi nãy. Hai người làm vườn vẫn khom lưng như cũ, chỉ là vị khách trang điểm lộng lẫy này đến khiến cho bọn họ tò mò dừng công việc trong tay.
Có lẽ, đến lúc này trong lòng họ đều đã sáng tỏ, thì ra cô gái tóc dài dính scandal với ông chủ chính là cô ba nhà họ Lý, chả trách nhìn cô gái tóc dài đó cứ thấy quen quen.
Lý Nhược Vân mang đôi giày cao gót cùng màu với cái mũ dạ, đi về phía Loan Hoan từng bước một. Đứng cách cô chừng ba bước, ánh mắt của cô ta lướt qua lần lượt từng người trong nhà kính, sau đó dừng ở trên mặt Loan Hoan một lần nữa, nhàn nhạt mở miệng: “Hoan, tôi có lời muốn nói với cô.”
Loan Hoan bảo Mary cùng hai người kia rời đi.
Mary rời đi đồng thời cũng đóng cánh cửa lại; nhìn theo mấy người biến mất cho đến khi không còn thấy bóng dáng, lúc này Loan Hoan mới tập trung sự chú ý của mình tới Lý Nhược Vân.
Cô hơi hơi nheo lại mắt, vừa nhìn Lý Nhược Vân vừa chỉ vào bộ quần áo kia: “Có lẽ, tôi cũng nên đi thay quần áo giống như vậy?”
Lý Nhược Vân không nói gì, cô ta lại gần Loan Hoan hơn chút nữa, bàn tay chậm rãi cầm lấy chiếc lá vàng từ trên bờ vai của cô vứt bỏ. Sau đó yên lặng nhìn Loan Hoan, trong đôi mắt lộ ra là sự thương hại như có như không.
So với bất kì người nào khác, Loan Hoan hiểu rõ như thế nào thương hại.
Thời thanh thiếu niên, cô đã tiếp xúc quá nhiều ánh mắt như vậy, những người làm công tác xã hội đều dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô, sau đó hỏi có cần trợ giúp hay không. Họ luôn nói rằng: Cô bé à cô chú sẽ cố gắng giúp cho cháu.
Giờ này khắc này, nhìn vào đôi mắt thương hại của Lý Nhược Vân chỉ khiến Loan Hoan cảm thấy phiền chán. Cô kéo khăn trùm đầu xuống, có chút không kiên nhẫn: “Lý Nhược Vân, ngày hôm qua điều gì nên nói tôi đều nói hết rồi, tôi cũng biết việc tôi giấu diếm làm tổn hại tới cậu. Nhưng có rất nhiều chuyện cũng không đến mức không chịu nổi như trong tưởng tượng của cậu.”
“Hoan. . .” Lý Nhược Vân nhẹ nhàng gọi.
Loan Hoan ngẩn ngơ, âm thanh “Hoan” kia tràn ngập tình cảm quen thuộc. Trong mắt rất nhiều người Tiểu Hoan với Tiểu Vân từng đã là hai đóa hoa song sinh.
Trong nháy mắt, Loan Hoan hồn nhiên cảm thấy có phải Tiểu Vân đã tha thứ cho cô hay không, có phải Tiểu Vân đã thông cảm cho cô hay không. Vì thế Loan Hoan mang theo một chút hồn nhiên: “Tiểu Vân, tớ thật xin lỗi, không ngờ sự tình cuối cùng lại biến thành như vậy. Tiểu Vân, cậu còn nhớ rõ thời điểm đó khi chúng ta gọi điện thoại, tớ đã nói sẽ giúp cậu để ý đến người đó, lúc đó lời nói của tớ là thật, Tiểu Vân. . .”
“Trong ba năm qua anh ấy không hề chạm vào cậu.” Lý Nhược Vân đột nhiên nói.
Bỗng chốc mọi việc bất ngờ xảy ra! Sự việc quá bất ngờ khiến Loan Hoan cầm không chặt tay, cây kéo liền rơi trên mặt đất.
Hết thảy giống như bầu trời giữa trưa đang tươi đẹp, rồi đùng một cái, chợt nổi lên sấm sét giữa trời quang. Giống như trên mặt biển yên bình, ai đó đang tạo dáng đủ loại tư thế, điều chỉnh khuôn mặt tươi cười đợi chụp ảnh thì bất ngờ sau lưng chợt xuất hiện cơn sóng mạnh mẽ cuốn người đó đi mất. Không kịp chờ ánh đèn flash sáng lên đã bị cuốn vào đáy biển sâu. Thời khắc bị sóng biển nuốt chửng, có lẽ còn đang suy nghĩ có phải vừa nãy cười rất xấu hay không.
Cái gì? Tiểu Vân đang nói cái gì?
Loan Hoan nghiêng tai lắng nghe, nhà kính thật yên tĩnh, Loan Hoan run run hỏi lại: “Cái gì, cậu vừa nói cái gì?”
“Cậu cùng anh ấy kết hôn ba năm?” Vẻ mặt Lý Nhược Vân tự nhiên, thanh âm vững vàng.
Tựa như một con rối gỗ, máy móc, Loan Hoan đờ đẫn gật đầu.
“Cậu kết hôn với anh ấy, trong ba năm này anh ấy vẫn không hề chạm vào cậu.” Lý Nhược Vân nói, ánh mắt của cô ta rơi trên chiếc kéo vừa mới bị đánh rơi kia, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Loan Hoan chằm chằm.
Suy nghĩ của Loan Hoan rối bời, dưới ánh mắt Lý Nhược Vân, cô rõ ràng cảm giác được bản thân giống như là một con sâu róm, xù lông ra từng chút từng chút một.
Tiếp đó Loan Hoan còn nghe được Lý Nhược Vân gằn từng tiếng, nói: “Loan Hoan, hẳn là cậu không nên ôm hy vọng với một người đàn ông kết hôn ba năm mà không hề chạm vào mình.”
Lần này Loan Hoan nghe được rất rõ, tiếng nói của Lý Nhược Vân trong không gian yên tĩnh như vậy nghe càng có vẻ lớn hơn.
Loan Hoan nhắm hai mắt, lại phải ngụy biện sao? Hay là phủ nhận? Không, không, cho dù là một chữ nhưng từ trong miệng cô thốt ra đều sẽ khiến cô càng có vẻ đáng thương, ngu xuẩn hơn.
Nhưng mà, làm sao Tiểu Vân biết chuyện này? Sao cô ta lại biết được? Dù còn chưa mở miệng hỏi đáp án nhưng trong lòng Loan Hoan đã bắt đầu rỉ máu, từng giọt, từng giọt, có lẽ nó giống như nước mắt.
Trên thế giới này, bất cứ kẻ nào cũng có thể cho Lý Nhược Vân đáp án, chỉ duy nhất một người là không thể. Nhưng ngoại trừ người đó ra, còn ai có thể biết được chuyện này, còn ai đây?
Hít một hơi thật sâu.
Loan Hoan nhìn Lý Nhược Vân chằm chằm, nói: “Kế tiếp có một vấn đề, tôi muốn hỏi cậu, Lý Nhược Vân, nếu trong câu trả lời của cậu tồn tại chút gì đó giả dối, tôi nguyền rủa cậu vạn kiếp bất phục.”
Sau đó cô nhìn thẳng vào mắt Lý Nhược Vân hỏi: “Đúng vậy,