Editor: Yuè Yīng
3h40’ chiều, Dung Doãn Trinh lái xe tiến vào gara.
3h45’, Mary nói cho anh biết Dung phu nhân đang chờ anh ở tầng cao nhất.
Trên tầng cao nhất có một căn phòng đặt một trăm năm mươi chiếc kính thiên văn, đó là nơi Dung Doãn Trinh thích nán lại lâu nhất. Tháng đầu tiên của mùa hè là thời gian thích hợp để tới đó vào buổi tối.
Thông qua kính viễn vọng để quan sát những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Dung Doãn Trinh đã từng giao ước với một người, hàng năm cùng nhau xem mưa ánh sáng của “Chòm Song Tử”.
Phòng thiên văn được điều khiển tự động, dùng năng lượng mặt trời điều tiết, ví dụ như ban ngày thì máy tính sẽ tự động đóng lớp bao bọc lại để ngăn tia cực tím, buổi tối sẽ tự động đóng lớp bao bọc màu xám chứa kỹ thuật chống nhiễu sóng. Lúc này thì nhìn từ ngoài, căn phòng chỉ còn ngăn bởi các lớp kính, nhìn từ xa, ánh đèn trong phòng càng khiến căn phòng giống như một quả cầu pha lê trong suốt.
Khoảng 4h, Dung Doãn Trinh mở cánh cửa căn phòng thiên văn. Hôm nay Los Angeles có ánh mặt trời đầu hạ tươi đẹp. Bóng tối trong phòng thiên văn hoàn toàn đối lập với ánh sáng chói rực rỡ bên ngoài. Mức chênh lệch này khiến Dung Doãn Trinh phải nhắm hai mắt lại theo phản xạ.
Một lát, Dung Doãn Trinh mở to mắt, dựa vào ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà để tìm kiếm người đã khiến mình phải có mặt ở đây đúng 4h.
Các đồ vật trong phòng mơ hồ nhìn không rõ, nhưng Dung Doãn Trinh vẫn không nhìn thấy người mình muốn tìm, Dung Doãn Trinh gọi một tiếng, Loan Hoan.
Vào lúc Dung Doãn Trinh gọi “Loan Hoan”, đồng thời anh cũng đưa tay tìm công tắc trong phòng, một tiếng “Dung Doãn Trinh, đừng bật đèn.” chợt vang lên trong bóng tối.
Dung Doãn Trinh dừng lại động tác nhấn công tắc, lần theo giọng nói kia, Dung Doãn Trinh nhìn thấy bóng người đứng bên cạnh một chiếc kính thiên văn.
Trang phục tối màu khiến bóng dáng cô như hòa vào cùng bóng tối.
“Loan Hoan, em đang làm gì vậy?” Dung Doãn Trinh nhíu mày, phải biết rằng anh tốn rất nhiều thời gian công sức mới đến được đây.
Cô không trả lời anh, sau đó, trong tiếng làn váy kéo lê trên mặt đất, bóng dáng người mặc trang phục tối màu bước từng bước một đến trước mặt Dung Doãn Trinh.
Dừng lại, Dung Doãn Trinh nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ, sau tiếng thở dài, giọng nói đó lại vang lên lần nữa, thanh tuyến giống như một cơn gió lưu luyến trước cửa sổ của ai đó giữa đêm khuya.
“Dung Doãn Trinh, bây giờ là 4h, chỉ năm phút đồng hồ, em muốn dành cho người đàn ông cùng ngắm pháo hoa với em trên đồng bằng Córdoba. Có lẽ, anh ấy tên là Dung Doãn Trinh, hoặc không phải, nhưng mà, em biết ơn anh ấy. Vì anh ấy đã cùng em vượt qua giây phút yếu đuối nhất. hiện tại, em muốn nói cho người đàn ông đó biết một bí mật.”
Có lẽ là bóng tối khiến cho mọi thứ trở nên trầm lắng, có lẽ là giọng nói kia quá mức lưu luyến, bàn tay Dung Doãn Trinh đang đặt trên tường từ từ buông xuống, hô hấp như ngừng lại.
“Dung Doãn Trinh, mắt em không tốt.”
Dung Doãn Trinh chấn động trong lòng, duỗi tay ra theo phản xạ, muốn chạm đến khuôn mặt kia, lần theo gò má trên khuôn mặt đó để kiểm tra mắt cô.
Bàn tay bị ngăn lại giữa không trung, thanh âm vang lên trong bóng tối: “Hồi nhỏ em là một đứa trẻ hoang dã. Luôn cho rằng những chuyện mà các đứa trẻ khác làm được thì tất nhiên là mình cũng làm được. Khi đó, em thi trèo cao với một đứa trẻ hàng xóm. Rõ ràng là nó không thể trèo cao bằng em nhưng lại ăn gian, nó bảo ba nó nâng nó lên cây. Tên nhóc ở trên cây đắc ý khoe với em, em vô cùng tức giận, em chọn một cây cao hơn và muốn leo lên đó. Chỉ có điều, em không thành công. Cái cây đó cao hơn em rất nhiều, sau đó, em rớt xuống từ thân cây. Từ dạo đó, rốt cuộc thì mắt em không chảy ra một giọt nước mắt nào nữa. Từ nay về sau, sợ hãi, đau đớn, bi thương với em mà nói, thật trống rỗng.”
“Khi mẹ chết, lúc Sophia mất tích, thời điểm người bạn đi cùng em lấy khẩu súng để trong túi xách của em bắn về phía đứa trẻ cao không hơn em là bao, những lúc đó em rất đau lòng. Đau thương tới nỗi em những tưởng nước mắt em đang không ngừng không ngừng rơi xuống, nhưng chưa bao giờ nó rơi xuống từ trong hốc mắt em cả.”
“Em vẫn luôn tưởng tượng ra mùi vị của chúng, khi xem một bộ phim buồn, khi tham gia một lễ tang, tiễn đưa người bạn thân nhất của mình về nơi an nghỉ cuối cùng, khi gặp lại một người bạn đã lâu không gặp, nước mắt sẽ rơi xuống. Cảm giác ban đầu là hơi ngưa ngứa, ngay sau đó, sẽ chảy dọc theo khuôn mặt. Khi chúng rơi xuống, nó diễn tả đủ loại cảm xúc, đau thương, vui sướng, kích động, cảm kích, bàng hoàng, cuối cùng, chúng đi tới khóe miệng, ngấm vào miệng, vì thế, sẽ nếm được mùi vị của nước mắt. Giống như nước biển, có chút mặn nhạt lại có chút ngọt ngào.”
“Em không biết nước mắt đối với đàn ông tượng trưng cho cái gì, nhưng nước mắt đối với một người phụ nữ mà nói càng có giá trị. Rất nhiều cô gái khi vào lễ trưởng thành, khi rời khỏi sự che chở của cha mẹ, khi cử hành hôn lễ với người mình yêu, đứa con đầu tiên chào đời… Vào rất nhiều rất nhiều thời khắc quan trọng, họ sẽ rơi nước mắt.”
“Dung Doãn Trinh, thật đáng tiếc, trong rất nhiều rất nhiều thời khắc đó, anh làm rất nhiều rất nhiều chuyện khiến em cảm động muốn rơi nước mắt. Nhưng lại không thể cho anh được nhìn thấy nước mắt của em.”
Dung Doãn Trinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong bóng đêm chỉ còn thanh âm như muốn tố cáo kia, giọng nói đó tựa như một người nghệ sĩ múa đơn độc trong bóng đêm, dùng tất cả khả năng khiêu vũ để kêu gào, định nghĩa về nước mắt đối với một người phụ nữ.
Trong bóng đêm, thời gian trầm lặng mà đau thương.
“Được rồi, năm phút đồng hồ dành cho người đàn ông cùng ngắm pháo hoa với em trên đồng bằng Córdoba đã kết thúc.”
Thanh âm thản nhiên vang lên: “Vừa nãy năm phút đồng hồ kia chỉ dùng theo cách thức thuộc về em. Để nói lời tạm biệt với người đàn ông em luôn biết ơn ấy, cho nên, xin đừng làm bất cứ điều gì để bày tỏ sự thương hại.”
Còn không chờ Dung Doãn Trinh hiểu hết ý nghĩa của lời nói kia, toàn bộ đèn trong phòng chợt sáng. Những ngọn đèn ở bốn góc chiếu thẳng hướng khiến căn phòng chứa một trăm năm mươi chiếc kính viễn vọng sáng như ban ngày.
Loan Hoan mặc màu đen lễ phục ở gần ngay trước mắt, mái tóc ngay ngắn được buộc gọn phía sau, gương mặt tái nhợt như quỷ, hốc mắt hõm sâu.
Dung Doãn Trinh nhìn Loan Hoan, nhìn đôi mắt Loan Hoan thật kỹ. Không hề sáng ngời kiểu như vẻ ngây thơ, có một chút trong veo yên tĩnh, giống như lúc nào cũng không màng tới thế giới này, trông thật bình thản điềm đạm.
Nhưng, một đôi mắt như vậy cũng không chảy được nước mắt.
Dung Doãn Trinh vươn tay, muốn chạm đến đôi mắt kia, xoa tỉ mỉ, che chở kỹ càng, từng tiếng gọi “Hoan” có lẽ là sự an ủi.
“Hoan, đừng lo, không có gì.”
“Hoan, nếu em muốn nếm mùi vị của nước mắt, anh nghĩ nhất định anh sẽ nghĩ ra cách. Anh sẽ dùng súng chỉ thẳng vào những người đó, bắt họ nghĩ ra mọi cách để chữa khỏi mắt cho em.”
Dung Doãn Trinh cũng không hiểu nổi hành động của anh vào lúc đó xuất phát từ tư tưởng gì.
Thương hại? Giống như còn nhiều hơn thương hại rất nhiều.
Đau lòng? Lại dường như còn nhiều hơn đau lòng rất nhiều.
Đối diện với bàn tay Dung Doãn Trinh càng ngày càng tới gần, Loan Hoan quay mặt tránh né ánh mắt Dung Doãn Trinh. Đồng hồ vừa chỉ thời gian bốn giờ năm phút đi qua một lát.
Không hề ngừng lại, Loan Hoan đến bên cạnh chiếc bàn duy nhất ở trong căn phòng này. Cô đưa lưng về phía Dung Doãn Trinh, tay đặt trên tập văn kiện.
Rốt cục, đã đi tới giai đoạn cuối cùng.
Trước khi Dung Doãn Trinh tới Loan Hoan đã làm rất nhiều việc. Ví dụ như tới bệnh viện, ví dụ như cô kiên định với tất cả những gì cô đã chuẩn bị vào ngày hôm qua. Sở dĩ cô làm như vậy là muốn khiến giữa hai người không còn gì hết, đồng thời, dồn ép hết hy vọng của mình.
Bởi vì, đã đến thời khắc chết tâm.
Hiện tại, đây là giai đoạn cuối cùng, cũng là khâu quan trọng nhất, càng là giai đoạn không thể không thực hiện.
Loan Hoan hít một hơi thật sâu, nói: “Dung Doãn Trinh, anh qua đây.”
Dừng lại chỉ trong thoáng chốc, tiếng bước chân Dung Doãn Trinh vang lên sau lưng Loan Hoan, từ đầu đến cuối Loan Hoan đều cúi đầu, đến khi Dung Doãn Trinh đứng sát bên cạnh cô.
Rút tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ trong tập văn kiện, Loan Hoan đưa tờ giấy tới trước mặt Dung Doãn Trinh, nói: “Dung Doãn Trinh, anh xem qua cái này đi, sau khi xem xong, nếu có gì không vừa lòng anh có thể nói với em, em sẽ cố gắng phối hợp với anh.”
Cúi đầu, Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãn Trinh nhận lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Vì muốn “tốc chiến tốc thắng”, để sau này họ không còn bất cứ liên quan gì tới nhau nên Loan Hoan bảo luật sư đưa ra những điều kiện vô cùng có lợi đối với Dung Doãn Trinh. Trong tài sản chung giữa hai vợ chồng, cô chỉ cần nhà trọ nội thành và phòng triển lãm tranh.
Cúi đầu, Loan Hoan chờ đợi, ban đầu tiếng lật giấy còn mang theo chần chừ, sau đó trở thành tiết tấu nhanh chóng kỳ quái. Vài phút sau, tờ giấy thỏa thuận ly hôn biến thành một cục tròn bị Dung Doãn Trinh ném mạnh xuống đất, lăn tới bên chân Loan Hoan.
Theo tần suất hô hấp của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan liền nhận ra người đàn ông này đang tức giận. Có lẽ, phải nói là phẫn nộ, sự phẫn nộ đó vượt qua tưởng tượng của Loan Hoan. Loan Hoan nghĩ, đương nhiên là người đàn ông này sẽ tức giận rồi. Cơn tức giận của anh bắt nguồn từ việc cô phá vỡ kế hoạch của anh, cho dù kia kế hoạch này đã kín đáo hoàn thành.
Người đàn ông này lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt, mỗi bước đi của anh đều cần phải trải qua kế hoạch cực kỳ kín đáo, có lẽ, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng. .
Nhưng sau khi Dung Doãn Trinh đem chuyện như thế nói cho Lý Nhược Vân biết, Loan Hoan đã biết Dung Doãn Trinh đã nghiêng về Lý Nhược Vân rồi.
Có lẽ, những lời này được nói ra trong lúc vô ý, ít nhiều Loan Hoan cũng hiểu Dung Doãn Trinh. Anh không biết dùng lời nói ngọt ngào để mang đến niềm vui cho Lý Nhược Vân, chỉ tỏ ra âu yếm trước mặt. Nghĩ tới cô gái đã đòi cưới ngay từ đầu thì người đàn ông tỏ ra phiền muộn trong lòng. “Tiểu Vân, trong ba năm qua anh và cô ấy không hề xảy ra chuyện gì.” Trong cơn bực dọc, có thể rất nhiều người đàn ông cũng sẽ thốt ra câu đó.
Người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không biết chỉ trong phút chốc thấy phiền muộn trong lòng thôi mà thốt ra câu nói khiến trái tim Loan Hoan nguội lạnh như tro tàn.
Giờ phút này, trong đáy mắt Dung Doãn Trinh như có tia lửa giận, anh nhìn Loan Hoan chằm chằm. Dường như giây tiếp theo anh sẽ thiêu đốt cô.
Không khí yên tĩnh tới nỗi Loan Hoan cảm thấy cô nghe thấy tiếng xương cốt Dung Doãn Trinh kêu răng rắc vì tức giận.
Loan Hoan không thể hiểu nổi Dung Doãn Trinh phẫn nộ vì lý do gì. Cô chỉ biết rằng lúc năm giờ thì cô phải đi khỏi đây. Cô đã mua vé máy bay rời khỏi Los Angeles vào buổi tối. Né tránh ánh mắt Dung Doãn Trinh, Loan Hoan lại lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn dự phòng đã chuẩn bị sẵn ra. Cô lại đưa Dung Doãn Trinh, nói: “Tờ này giống y như tờ ban nãy anh xem, Dung Doãn Trinh, ly. . .”
Lời nói kế tiếp còn chưa nói ra đã giống hệt như những mũi kim đâm vào lòng cô, dừng lại một chút, Loan Hoan hít vào, né tránh từ “ly hôn” khó khăn không thốt được ra.
“Nội dung trong này em đều chọn cách có lợi cho anh, anh chỉ cần ký tên vào là được.”
Dung Doãn Trinh nhận lấy, giây tiếp theo, từng tiếng “xoẹt xoẹt” mang theo nỗi buồn, tờ giấy ly hôn biến thành một nắm giấy vụn, giống như những bông tuyết tản ra, bay xuống. Trong lúc giấy vụn rơi xuống lả tả, Dung Doãn Trinh thốt lên câu “Loan Hoan” mang đầy hàm ý cảnh cáo.
Giây tiếp theo, cơ thể Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh nhấc lên giống như diều hâu quắp gà con, giọng nói đầy mùi thuốc súng: “Loan Hoan, nếu như em muốn gây sự thì tốt nhất là nên dừng lại ở đây, hiện tại anh không có thời gian nhàn rỗi để tiếp em.”
Nói hết câu, Dung Doãn Trinh buông Loan Hoan xuống, vội vàng xoay người, muốn rời đi. Loan Hoan túm lấy áo Dung Doãn Trinh, chậm rãi nói: “Dung Doãn Trinh, em không gây sự, anh cũng biết em là một người sẽ không bao giờ gây sự mà.”
Im lặng, bầu không khí trở nên dè chừng bởi vì người đàn ông ngừng lại, Dung Doãn Trinh vẫn đưa lưng về phía Loan Hoan như cũ, sau một lát anh nói.
“Nguyên nhân?” Hai chữ này được anh rít qua kẽ răng.
Nguyên nhân?
Loan Hoan gật đầu, đúng vậy, cần một nguyên nhân, chỉ có điều, Loan Hoan vĩnh viễn sẽ không cho Dung Doãn Trinh biết, nguyên nhân đó đã nói lên việc cô đã trải qua thời khắc bị sỉ nhục nhất trong cuộc đời mình.
Rõ ràng, cô đã từng nói, không có yêu cầu, chỉ chờ đợi, chờ đợi đến một ngày anh thực sự buông tha cô.
Không thể lại tiếp tục hèn mọn mãi, đã thấp tới nỗi không ngóc đầu lên được rồi.
“Nguyên nhân à. . .” Loan Hoan ngẩng đầu lên, giả vờ như bây giờ nước mắt đã ngập tràn trong hốc mắt cô.
“Nguyên nhân là trong tình cảm em là một người rất keo kiệt. Không chỉ có keo kiệt còn rất kiêu ngạo, hơn nữa tính cách lại tương đối sốt ruột. Em không chịu nổi cảnh tượng mình đã buông bỏ tự tôn của chính mình để mong chờ một tình yêu mãi không nhận được hồi đáp. Với lại, trong tình yêu em khao khát mong chờ ấy lại tồn tại thêm một người nữa. Em cũng thật đánh giá cao bản thân, cho rằng mình có thể chờ, nhưng chỉ mới vài ngày trôi qua, em liền phát hiện ra rằng kỳ thực không được, em không hề nhẫn nại như vậy.”
Khó khăn lắm mới nói xong những lời này, Dung Doãn Trinh dùng bóng lưng của anh đối mặt với cô.
“Dung Doãn Trinh…” Loan Hoan cúi đầu nhìn những mảnh giấy trên nền. “Có lẽ, anh có thểcoi hành vi vừa rồi của em là lòng trắc ẩn bỗng nhiên bùng phát trong thoáng chốc của một người phụ nữ.”
Lại dừng một chút, Loan Hoan khó khăn thở hổn hển, sau đó, nhấn mạnh từng chữ từng chữ.
“Dung Doãn Trinh, rốt cuộc thì công chúa loài người xấu xa cũng thức tỉnh lương tâm, cô ấy muốn trả chàng hoàng tử lại cho nàng tiên cá rồi.”
Loan Hoan cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi.
Một giây, hai giây, ba giây.
Giây thứ tư, Loan Hoan chờ được một câu nói của Dung Doãn Trinh như vậy.
“Loan Hoan, mấy chuyện này anh có thể giải thích với em. Lần ở Brazil là Tiểu Vân tìm đến. Lúc ở Barcelona là một lần anh muốn cô ấy rời khỏi Brazil mà đuổi cô ấy về Madrid. Về phần kính, căn bản là anh không biết đó là cặp kính đôi. Cô ấy xuất hiện tại hiện trường xảy ra tai nạn xe là xe của cô ấy theo sát phía sau, về phần. . . . Cái ôm kia. . .”
“Cái ôm kia là vì cô ấy sợ hãi, em không biết lúc đó…”
Bởi vì sợ hãi nên anh mới ôm cô ấy vào trong ngực, đây là lời giải thích cho trẻ con nghe. Hơn nữa, nếu cẩn thận lắng nghe thì còn có thể