Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Trung tuần tháng sáu, Loan Hoan trở lại Los Angeles.
Lý Nhược Tư đi đến sân bay đón cô. Anh mặc một chiếc áo sơmi nhạt màu, một tay cầm cặp tài liệu một tay vẫy vẫy với Loan Hoan, dáng vẻ tươi cười hoàn toàn như trước đây.
Hôm nay là chủ nhật, nhà họ Lý có sở hữu một nhà xưởng ở Los Angeles, Lý Nhược Tư chuẩn bị trước một ngày, thứ bảy mới đến Los Angeles lo công việc. Anh đem cặp tài liệu đặt lên trên xe hành lý của Loan Hoan sau đó dứt khoát nắm lấy xe hành lý. Anh nhìn vào khuôn mặt Loan Hoan hai giây, sau đó lập tức nhíu mày: Gầy.
Ở trong miệng anh lải nhải “Gầy” đồng thời bàn tay hướng về phía mặt Loan Hoan thật tự nhiên.
Loan Hoan né tránh bàn tay anh, cô mất tự nhiên xoa xoa mặt mình, cũng không gầy đi nhiều lắm. Toàn bộ tháng năm Loan Hoan đều ở Vân Nam, từ trước tới nay cô đều muốn tới đó một lần, thăm nơi mà Loan Nặc đã sống khi còn nhỏ.
Thật đúng như Loan Nặc miêu tả, nơi đó có non xanh nước biếc, cỏ cây xanh tốt, người trẻ tuổi đều ra thành phố làm công, trong thôn cũng chỉ còn người già với trẻ nhỏ.
Loan Hoan bật cười khi nhớ lại tình huống ngày đầu tiên mình tới đó. Người già với trẻ em trong thôn thay phiên nhìn cô xem xét, lúc ban đầu chỉ là ánh mắt vụng trộm tránh ở góc tường, sau đó không còn chút kiêng dè gì nữa, tất cả bọn họ hỏi cô có phải là diễn viên hay không. Họ chấp nhất cho rằng chỉ diễn viên mới có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, thậm chí có một vị chỉ vào bộ ngực của cô và lớn mật phỏng đoán.
“Cười gì vậy?” Lý Nhược Tư đẩy xe hành lý hỏi.
Loan Hoan dừng cười.
Lý Nhược Tư thở dài: “Em lại giấu nụ cười đi rồi.”
Lý Nhược Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt cô rồi mỉm cười: “Anh đoán, có lẽ nước trong thôn nhỏ kia là nước thần hả? Dưỡng cho làn da Tiểu Hoan của chúng ta trong veo như nước vậy.”
Xuyên qua các đồ vật trang trí bằng thủy tinh bày ở sân bay, Loan Hoan nhìn thấy hình ảnh bản thân, ở giữa cánh cửa lớn phản chiếu một khuôn mặt mơ hồ, chắc hẳn hiện tại biểu cảm trên khuôn mặt cô là bình tĩnh đi?
Vốn dĩ Loan Hoan muốn ở lại đó một thời gian, nhưng trước mắt cô còn có một việc không thể không làm. Trước khi hoàn thành xong Loan Hoan muốn tới Carmel vì ngày mai là sinh nhật Lý Tuấn Khải.
Năm nay Lý Tuấn Khải chuyển sang tổ chức sinh nhật ở Carmel, từ mấy ngày trước ông ấy đã gọi điện thoại cho Loan Hoan khiến cô không thể không có mặt.
“Được, ba.” Loan Hoan đã nói với Lý Tuấn Khải trong điện thoại.
Loan Hoan biết, gần đây vì quan hệ của cô với Lý Nhược Vân mà Lý Tuấn Khải buồn phiền rầu rĩ, ông từng nói qua, Tiểu Hoan là viên minh châu trên tay trái của ông, còn Tiểu Vân là viên minh châu trên tay phải. Cả hai đều là hòn ngọc quý, thiếu một thứ cũng không được.
Tiểu Vân, Tiểu Hoan! Đã không có khả năng là Tiểu Vân và Tiểu Hoan nữa rồi.
Lý Tuấn Khải không biết, lúc này đã không còn giống như thời niên thiếu, thời dậy thì nổi loạn bùng phát làm nảy sinh xung đột, rất nhiều rất nhiều sự tình không thể trở về như lúc trước được nữa.
Trong lòng có tâm sự khiến cho cô vô thức thở dài ra.
Ngay lập tức liền nhận lấy một trận quát mắng: Loan Hoan, em than thở sẽ đuổi hết may mắn của mình đi mất đấy.
Lý Nhược Tư nghiêm khắc giáo huấn em gái mình, Loan Hoan quay lại liếc Lý Nhược Tư. Cô bước tiếp từng bước, hiện tại đã ngồi ở trong xe Lý Nhược Tư, trên con đường đi về hướng Carmel.
Áng mắt Lý Nhược Tư thờ ơ dừng ở chỗ ngồi kế bên tay lái.
Có nhiều lúc Loan Hoan sẽ biểu hiện ra ngoài vẻ mặt cực kì tính trẻ con, ví như có đôi lúc cô ngồi trên xe anh khi thì cởi giày cao gót đem chân cuốn tròn trên chỗ ngồi, khi thì thích đem cằm gối lên trên đầu gối, chuyên chú xem thế giới ngoài cửa sổ. Lý Nhược Tư cực kỳ thích thời khắc đó, bởi vì chỉ ở trên xe anh cô mới có những hành động như vậy.
Giờ này khắc này, cô lại làm mấy việc anh thích, có lẽ vừa trải qua một chuyến đi dài khiến cô cảm thấy mỏi mệt, cũng có thể là âm nhạc êm ái trong xe còn có phong cảnh xinh đẹp ven đường làm cho cô thả lỏng.
Nhìn cô gối cằm lên đầu gối, ánh mắt chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ làm trái tim Lý Nhược Tư đập nhanh hơn, đây là cô gái của anh.
Ở trong lòng Lý Nhược Tư, anh với Tiểu Hoan chỉ là tạm thời xa cách, anh tin tưởng vững chắc rằng cô sẽ trở về.
Ánh mắt Lý Nhược Tư nhìn xuống các đầu ngón chân, móng tay màu cam, Loan Hoan không có thói quen sơn móng tay.
Chạm phải ánh mắt Lý Nhược Tư, Loan Hoan cúi đầu nhìn bộ móng tay của mình, có chút tức giận: “Đây là do một đứa trẻ thừa dịp em ngủ say làm, cũng không biết là dùng cái quái gì, rửa mãi không sạch.”
“Thực ra cũng không cần tẩy, nhìn cũng đáng yêu.” Lý Nhược Tư nói, đó là một màu sắc trẻ con, cùng với khuôn mặt của Loan Hoan tạo thành một khối rực rỡ trông rất đối lập.
Lý Nhược Tư biết tháng năm này Loan Hoan đều ở lại Vân Nam. Cô nói là đi thăm nơi mẹ cô sinh ra lớn lên, nhưng Lý Nhược Tư biết, tất cả mọi chuyện cũng không đơn giản như trong miệng cô nói. Anh đoán chắc là nhất định Loan Hoan đã xảy ra mâu thuẫn nào đó với Dung Doãn Trinh. Anh cũng biết cho dù là đã xảy ra chuyện gì đều liên quan đến em gái mình.
Lý Nhược Vân, Lý Nhược Vân!
Gần đây cô ba nhà họ Lý rất khác thường, ai có mắt đều thấy cả, khi thì khóc khi thì cười, trong mắt cô gái chỉ có thuốc màu đó đã bắt đầu chưa đựng những thứ khác.
Khi đến Carmel trời đã chuyển hoàng hôn, không khí Carmel đầu hạ vẫn luôn mát mẻ. Vì ngày mai diễn ra bữa tiệc sinh nhật của Lý Tuấn Khải nên trang viên của nhà họ Lý náo nhiệt hơn mọi khi. Từng nhóm công nhân cẩn thận chăm sóc mặt cỏ, nhân viên kỹ thuật điều chỉnh ánh đèn.
Phương Mạn đứng ở cửa trang viên chỉ đạo công nhân tu sửa bồn hoa. Khi bà trông thấy Lý Nhược Tư, khóe môi khẽ nhếch lên, chỉ có điều khi nhìn thấy người bên cạnh thì khuôn mặt khẽ thay đổi. Nhưng dù sao thì vẻ mặt bà lão vẫn rất ôn hoà.
“Tiểu Hoan, bà nghĩ ngày mai con sẽ đến cùng Doãn Trinh.” Bà đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ, thanh âm cực kỳ thân thiện: “Nhưng như vậy cũng tốt, rất lâu rồi Tiểu Hoan không ở lại đây qua đêm, tối hôm nay nhất định phải trò chuyện cùng bà lão này đấy.”
Có một đoạn thời gian, từ lúc Loan Hoan gả cho Dung Doãn Trinh thì cô không qua đêm ở đây nữa. Lần gần đây nhất cũng là chia tay trong không vui. Khi đó hơn nửa đêm Dung Doãn Trinh tới đón cô, còn Loan Hoan ra về mang theo sự khó chịu trong lòng. Sau đó Phương Mạn còn có lòng bảo lái xe của nhà họ Lý chở bà tới Los Angeles để giải thích với Loan Hoan. Khi đó Phương Mạn đi đến Los Angeles còn ở lại hai tháng.
Thời gian