Editor: Yuè Yīng
Ngày sinh nhật Lý Tuấn Khải sáu mươi mốt tuổi, Loan Hoan gặp Lý Nhược Vân. Giống như dự đoán của cô, Lý Nhược Vân đứng ở bên cạnh Lý Tuấn Khải, giơ tay làm động tác muốn ôm cô. Trước mặt rất nhiều vị khách quý tới tham gia tiệc sinh nhật, cô ta luôn phát huy bản tính nghệ thuật gia của mình vô cùng nhuần nhuyễn.
Loan Hoan đi tới đối diện với Lý Nhược Vân, hai người ôm nhau, đây là nghi thức xã giao của xã hội thượng lưu. Đương nhiên là các cô hiểu mình được dạy dỗ trong môi trường nào.
Sau cái ôm tượng trưng cho sự thân mật trước mặt người khác, hai người không hề có sự trao đổi.
Hơn một tháng không gặp Lý Nhược Vân gầy đi không ít so với trước kia. Chuyện này trong mắt của Phương Mạn biến thành dạo này cháu gái của bà ta gầy đi vì áp lực công việc. Triển lãm tranh ở Los Angeles của vị bậc thầy đến từ Madrid kia cũng không thành công. Những nhà bình luận nghiêm khắc nhất Los Angeles đều nhất trí cho rằng, người Tây Ban Nha đem một đống rác đến Los Angeles, vì thế, kể cả cô ba nhà họ Lý bình thường được yêu mến trước truyền thông cũng gặp vạ lây.
Giờ cơm trưa, Phương Mạn bảo Lý Nhược Vân nghỉ ngơi, Lý Nhược Vân trả lời, nói cô cũng đang có ý định như thế này, ánh mắt cô ta nhìn Loan Hoan chằm chằm.
“Bà nội, hãy tin con, con tin chắc rằng mọi chuyện sẽ khá hơn thôi.”
Hết giờ ăn trưa, câu nói duy nhất Lý Nhược Vân trao đổi với Loan Hoan là: “Loan Hoan, cám ơn cậu đã tới tham gia sinh nhật ba tớ.”
Loan Hoan không đáp lại, Lý Nhược Vân đi qua bên cạnh cô, lại thấy cô ta cúi đầu, thanh âm nho nhỏ, hỏi một câu: Hoan, vì sao cậu còn không rời khỏi anh ấy?
Loan Hoan quay đầu lại nhìn Lý Nhược Vân, trong cái nhìn chăm chú của cô, Lý Nhược Vân cụp mắt xuống, tựa như cô thiếu nữ đã làm sai việc gì đó, biểu cảm vô cùng đáng thương, ngay sau đó, lại cúi đầu nói một tiếng: Thực xin lỗi.
“Trong mắt Tiểu Vân của chúng ta chỉ có mỗi thuốc màu.” Trước đây không lâu, Phương Mạn đã nói như thế.
Hình như bà lão đã đánh giá thấp cô cháu gái của mình rồi, Tiểu Vân của bà ta thông hiểu mọi thứ hơn bất cứ ai.
“Tiểu Vân, cậu nói anh ấy là chỉ Dung Doãn Trinh sao? Nếu đúng như vậy thì để tới nói cho cậu biết.” Loan Hoan đưa mặt tới gần Lý Nhược Vân hơn, mỉm cười nói với cô ta: “Tớ là ước gì có thể rời khỏi anh ấy, nhưng dường như anh ấy không hề nghĩ như vậy. Điều này làm cho tớ thật sự đau đầu, còn nữa, Lý Nhược Vân, xin cậu lần sau hãy gọi thẳng tên tớ là Loan Hoan đi. Xưng hô của cậu khi nãy khiến tớ cảm thấy ghê tởm. Tớ nghĩ, kỳ thực trong lòng cậu cũng ghê tởm phải không?”
Trong giây lát, Lý Nhược Vân không còn mang biểu cảm vô cùng đáng thương khi nãy nữa, cô ta nói: Như vậy thì không thể tốt hơn, còn nữa, Loan Hoan, người làm chuyện có lỗi trước là cậu, người nói dối cũng là cậu.
Giờ phút này, Lý Tuấn Khải đưa mắt nhìn thẳng về bên này, Loan Hoan và Lý Nhược Vân đều không hẹn mà cùng cười, thay đổi nét mặt nhanh chóng.
Tiệc sinh nhật được tổ chức ngoài vườn, mùa hè Carmel rất thích hợp để tổ chức party ngoài trời. Nói là tiệc sinh nhật không bằng nói là tiệc âm nhạc ngoài trời thì đúng hơn.
Ban nhạc Jazz mà Lý Tuấn Khải thích nhất đã đến đây biểu diễn cho ông. Gần trăm người tới tham gia tiệc sinh nhật ngồi trước bàn tiệc dài hơn mười m thưởng thức thức ăn ngon, rượu ngon.
Khi mặt trời lặn, ban nhạc Jazz bắt đầu biểu diễn. Những vị khách quý phát hiện ra hai cô con gái giống như cặp song sinh nhà họ Lý không ngồi cùng nhau như trước kia.
Thông thường thì mọi năm, vào tiệc sinh nhật Lý Tuấn Khải, Loan Hoan sẽ ngồi sát ngay bên cạnh Lý Nhược Vân. Lần này, người ngồi cạnh Loan Hoan đổi thành Lý Nhược Tư, Lý Nhược Vân ngồi cạnh mẹ.
Hiện tại, Loan Hoan ngồi đối diện Lý Nhược Vân.
Từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn ăn Loan Hoan đã phải trả lời liên tiếp những vấn đề như thế này: Doãn Trinh bận nên không có thời gian đến, gần đây anh ấy tương đối bận rộn.
Từ khi kết hôn với Loan Hoan cho tới nay, anh đều không tham gia sinh nhật Lý Tuấn Khải, cũng chỉ nhờ cô mang quà tới.
Năm nay, Dung Doãn Trinh lại càng không đến, chỉ có điều, những người đó vẫn không biết mệt khi mãi nói tới vấn đề này với Loan Hoan. Giống như họ rất thân quen với Dung Doãn Trinh ấy.
Loan Hoan đã trả lời vấn đề y hệt lần thứ n với ông bác mà ngay cả họ của ông ta cô cũng không nhớ là gì. Ngồi ở vị trí người được chúc thọ, Lý Tuấn Khải nhìn có chút hả hê, nở nụ cười với Loan Hoan.
Ngay sau đó, Lý Nhược Vân ngồi ở phía đối diện nhìn cô chằm chằm, không, thực ra mà nói thì cô ta đang chăm chú nhìn phía sau cô.
Trong vài tiếng thốt lên kinh ngạc “Dung tiên sinh đến”, Loan Hoan quay đầu lại.
Trong ánh hoàng hôn muôn màu muôn vẻ của Carmel vào tháng sáu, Dung Doãn Trinh đang chầm chậm đi tới trong luồng không khí đặc trưng thuộc về biển cả. Anh rất quan tâm tới dáng vẻ bề ngoài của mình, dáng vẻ bước đi ấy y hệt như một ngày mùa xuân của ba năm trước. Anh nói anh lái xe đi dọc theo quốc lộ số 1, tới bên cô cầu hôn.
Mười ngày trước, Dung Doãn Trinh mới bị chụp trộm khi xuất hiện ở Hội nghị G8 được tổ chức tại Camp David, tiểu bang Maryland*. Giờ phút này, anh nghiễm nhiên trở thành một vị khách quý, rất nhiều người đều đứng lên chào hỏi với anh. Người đi theo anh là trợ lý Tiểu Tông, một trợ thủ đắc lực khác của Dung Doãn Trinh.
[*Cơ sở Hỗ trợ Hải quân Thurmont, thường được biết đến với cái tên Trại David, là một trại quân sự trên núi ở Quận Frederick, tiểu bang Maryland. Trại được sử dụng làm một nơi nghỉ ngơi miền quê của Tổng thống Hoa Kỳ và những khách mời của mình.
: Catoctin Mountain Park, 10, Hauvers, MD 21788, Hoa Kỳ
: 1935; : ]
Dung Doãn Trinh đi tới trước mặt Lý Tuấn Khải, hơi cúi người xuống nói: Ba, chúc sinh nhật vui vẻ, hơn nữa còn anh mang đến loại xì gà ông thích nhất, Tiểu Tông đi theo bên cạnh hiểu ý đưa quà tặng ra.
Những người đó lựa ý hùa theo, ca ngợi quà Dung Doãn Trinh mang đến. Nhìn thấy món quà của Dung Doãn Trinh, Lý Tuấn Khải nở nụ cười.
Sau đó, Dung Doãn Trinh đi dọc theo phía bên trái bàn ăn, đi tới bên cạnh Loan Hoan, đứng lại.
Chồng ngồi bên cạnh vợ là chuyện vô cùng bình thường, tất cả mọi người đang nhìn Lý Nhược Tư, giữa những ánh mắt đó, Lý Nhược Tư đứng lên chào hỏi cùng Dung Doãn Trinh.
Mấy giờ sau, Dung Doãn Trinh ngồi bên cạnh Loan Hoan, cho dù Dung Doãn Trinh hành động ung dung tự tin nhưng Loan Hoan vẫn thấy trong ánh mắt đó có chút không được tự nhiên.
“Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan thấp giọng cảnh cáo Dung Doãn Trinh: “Em không hiểu nổi anh xuất hiện ở đây vì lý do gì?”
Dung Doãn Trinh quay mặt tới gần Loan Hoan, hiện tại, trong mắt mọi người xung quanh, dáng vẻ của hai người như đang thì thầm nhỏ to gì đó. Dung Doãn Trinh ghé sát vào bên tai Loan Hoan nói: “Anh mới biết từ mấy ngày trước mới, hóa ra giữa chúng ta vẫn là quan hệ vợ chồng. Lần này, là ba đích thân đưa thiếp mời tới. Anh nghĩ nếu anh không xuất hiện, hẳn là ông ấy sẽ rất thất vọng.”
Loan Hoan nhìn Lý Tuấn Khải, có lẽ, ông đoán được giữa cô và Dung Doãn Trinh xảy ra vấn đề. Ông nói ông tin tưởng cô, có lẽ người đàn ông thẳng thắn đó đang cho họ một cơ hội để nói rõ ràng mọi chuyện. “Họ” ở đây bao gồm cả Lý Nhược Vân.
Loan Hoan nhìn thoáng qua Lý Nhược Vân ngồi ở phía đối diện, hiện tại cô ta đang chuyện trò vui vẻ với anh trai mình, ở đây có rất nhiều người là diễn viên.
Ừm, như vậy cũng tốt! Loan Hoan nghĩ tất