Editor: Yuè Yīng
Trước khi tiến vào cô thật sâu, vẫn có một sự cố nhỏ xảy ra.
Thanh âm của cô có phần sợ hãi nhát gan, chỉ dẫn tiến vào biến thành khẽ chống đỡ.
“Hoan, làm sao vậy?” Anh khàn giọng hỏi.
“Hãy nói cho tôi biết, trong sách đều là lừa người ta, nói với tôi là sẽ không đau…” Bàn tay kia túm chặt góc chăn, giọng nói bướng bỉnh.
“Ừ, trong sách đều là lừa người ta, anh cam đoan là sẽ không đau.”
Cho dù là máu trong thân thể sôi trào tựa như muốn đâm thủng động mạch, anh vẫn sẵn lòng tốn thời gian nói với cô, dùng giọng điệu yêu thương nhất. Tựa như lúc đó, cô ngồi xổm trong sân, an ủi con chó nhỏ vừa mới xa mẹ.
“Nói với tôi, chỉ là tựa như máy bay xuyên qua tầng khí quyển.”
“Đúng vậy, Tiểu Hoan nói cực kỳ đúng, giống như là máy bay xuyên qua tầng khí quyển.”
Dung Doãn Trinh nghĩ, trong lòng người phụ nữ dưới thân mình nhất định có một cô bé không muốn lớn lên.
Bàn tay ngăn động tác rời khỏi chỗ, bàn tay rời khỏi đó rồi yên lặng đặt ở một bên. Tại sao có thể yên lặng đặt ở một bên được cơ chứ, chịu đựng linh hồn đang kêu gào, bừng bừng.
Dung Doãn Trinh muốn hòa nhập với cô, không kiềm chế được dụ dỗ cô.
“Hoan.”
“Ừm!”
“Không tìm thấy con sư tử nhỏ đáng thương đói bụng nữa rồi.”
“Không tìm thấy cái gì?” Cô mở to hai mắt, tò mò hỏi.
Dung Doãn Trinh lại đưa môi tiến gần bên tai cô, nói cho cô biết phương pháp giúp sư tử nhỏ ăn no, cô nghiêm túc lắng nghe, cô lại đưa tay cầm sư tử nhỏ đã đói lả một lần nữa.
Giây tiếp theo, vật cứng ngắc nóng rực đặt ở trước nơi mềm mại nhất của cô.
Cô lấy lòng, hỏi: Tôi làm như vậy đúng chưa?
Rất đúng, thanh âm của anh khàn khàn, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Anh hơi ngốc nghếch.” Thanh âm của cô lộ ra vẻ đắc ý.
Cùng lúc đó, anh đem mình đưa vào nơi đã ẩm ướt từ sớm của cô.
Vừa mới đi vào một chút liền cảm giác nơi mềm mại đó đang hút lấy vật nóng rực của anh, mang theo sức mạnh lớn nhất trên thế giới, dường như muốn hút sạch linh hồn của anh, hút cạn kiệt.
Dung Doãn Trinh nhắm mắt lại, ưỡn thẳng thắt lưng, nhấn vào thật sâu.
Anh biết cô sẽ rất đau.
Giây tiếp theo, cô hét lên, bởi vì đau đớn nên thanh âm không ngừng run rẩy, cô ra sức lấy tay vỗ vào lưng anh, căm tức phẫn nộ vì bị lừa.
Kẻ lừa đảo, anh là kẻ lừa đảo.
Anh ngậm lấy vành tai cô, dùng đầu lưỡi an ủi cô, bàn tay vuốt ve khắp cơ thể cô, dùng đầu ngón tay giúp cho cô thư thái, dùng hành động yêu thương dịu dàng nhất.
Cơ thể họ hòa nhập với nhau chặt chẽ, cô nằm dưới người anh không ngừng run rẩy, giọng nói của cô có lên án, có tủi thân, từng tiếng, đau, đau…
“Anh biết, anh biết, ngoan, lát nữa sẽ không đau.” Anh lần lượt hôn lên vành tai cô.
Có vẻ như đã ý thức được anh là một tên khốn kiếp nói chuyện không hề đáng tin, cô đẩy người anh ra.
“Đi ra ngoài, mau đi ra, tôi không cần, tôi không cần… Tôi không muốn cho sư tử nhỏ ăn no nữa.”
Thật đáng yêu, vẻ đáng yêu đó bao gồm hàng ngàn hàng vạn thế gian.
Cùng với động tác chuyển động của cơ thể, “đường hầm u tối” của cô càng trở nên khít khao, cho dù anh có tự chủ tốt đến mấy, anh cũng không cách nào chống lại được sức hút của “đường hầm u tối” khiến anh “thực cốt tiêu hồn”. Không để ý đến sự phản kháng của cô, anh nếm thử cảm giác co rút ngắn ngủi lần đầu tiên, vừa mới động một tý, thanh âm của cô liền có vẻ kích động: Xin anh, xin anh, đừng cử động, sắp vỡ ra, xin anh…
“Sẽ không, sẽ không vỡ ra đâu.”
Giờ này phút này, Dung Doãn Trinh có cảm giác muốn gặp trở ngại.
“Anh lại gạt tôi, lớn như vậy làm sao có thể không vỡ ra chứ.”
Giờ này phút này, Dung Doãn Trinh vô cùng vui mừng, người đè trên người cô đêm nay là anh, là anh!
Anh ngậm lấy đầu lưỡi cô khẽ đảo một vòng, trêu chọc cho cô khẽ rên lên một tiếng yêu kiều, anh hôn lên môi cô, giả vờ thề: Tiểu Hoan, lúc này đây anh không hề lừa em, nếu anh lừa dối em, anh sẽ bị trừng phạt biến thành con chó nhỏ.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, sau đó, gật đầu, thật nghiêm túc dặn dò: Như vậy, anh phải nhẹ một chút.
Dung Doãn Trinh khẽ hôn lên trán của cô, bắt đầu nếm thử cảm giác co rút lần thứ ba. Lúc này cô không đẩy anh ra, cô gái nhỏ nhận được sự cam đoan rất nghiêm túc thực hiện dâng hiến, như để chứng minh cô là một đứa nhỏ lấy việc giúp người làm niềm vui.
Cơn co rút dần dần thành tiết tấu nhanh hơn, cũng chỉ trong thời gian hết nửa điếu thuốc, co rút biến thành vận động theo quy luật, sức lực tăng lên nặng hơn theo mỗi lần di chuyển. Nặng đến nỗi gần như anh cho rằng giây tiếp theo sẽ đem thân thể cô hòa nhập vào thân thể mình, hoặc đem mình vùi vào trong cơ thể cô, hai cơ thể họ, máu xương hòa làm một.
Thân thể của cô giống như ngọn sóng thủy triều trong đêm u tối dâng lên hạ xuống theo mỗi cái va chạm của anh.
Dung Doãn Trinh nhìn khuôn mặt cô, xem nét mặt cô đang biến hóa từng chút một, dần dần, nét nghiêm túc trên mặt cô nới lỏng. Ánh mắt của cô bắt đầu trở nên say đắm, cô cũng nhìn anh. Mồ hôi trên trán nhỏ xuống mặt cô, cô vươn tay lau cái trán đầy mồ hôi của anh, giọng nói dịu dàng: Anh thật giống anh ấy.
Dung Doãn Trinh muốn mắng, cái gì mà anh thật giống anh ấy?
Trên thế giới này cũng không ai có thể giống anh như anh được. Lời nói của cô khiến anh tức giận, tức giận đến nỗi muốn bắn chết người đàn ông giống như anh ở trong suy nghĩ của cô.
Tức giận dẫn đến nảy sinh một cảm xúc khiến anh bắt đầu dùng phương pháp khác trừng phạt cô.
Rút ra khỏi cơ thể cô, sau đó lật cô lại, để cô đưa lưng về phía anh. Anh để mình tiến vào từ phía sau, khi anh đang thử trải nghiệm tiến vào từ phía sau cô thì cô bắt đầu hờn dỗi, giống như một con cá mới bị vớt lên khỏi mặt nước: Anh đang làm gì thế? Ai cho anh…
Câu “Anh” thốt ra khi anh đem mình vùi sâu vào nơi thầm kín trong cơ thể cô thì biến thành tiếng nỉ non: Sao anh có thể như vậy, làm sao có thể…
Miệng nói là như thế nhưng thân thể của cô cũng phản bội chính cô, nó đang thay đổi, nói cho cô biết nó hân hoan tới cỡ nào. Mái tóc thật dài phủ xuống qua bả vai, lộ ra tấm lưng trần nhẵn bóng. Khiến anh không kiềm chế được muốn dừng lại quỳ xuống hôn lên đó. Nhưng ai mà lường trước được người không cho ngừng lại là cô.
Xin anh, không được… Ngừng…
Thanh âm này phát ra từ trong drap giường, tủi thân thay cho con thú nhỏ gào khóc đòi ăn. Người phụ nữ kiêu ngạo cho dù bị thuốc chi phối nhưng vẫn muốn nâng linh hồn mình lên cao. Có lẽ giờ phút này trong lòng cô đang dày vò, cô biết cô nói như vậy là chịu thua kẻ địch, cho nên, bàn tay cô túm chặt lấy drap, dùng nó để giải thích sự đấu tranh và hốt hoảng trong lòng cô.
Giờ phút này, thân thể họ hòa nhập vào làm một, cơ thể Dung Doãn Trinh phủ trên lưng cô, cánh tay anh chồng lên cánh tay cô, ngón tay anh đan vào ngón tay cô. Họ nắm chặt tay, nắm chặt tới nỗi tưởng như cơ thể họ đã không thể tách rời.
Thân thể anh tìm kiếm trong thân thể cô, tìm kiếm ở nơi sâu nhất, mỗi một lần tìm kiếm, nặng nề va chạm, chọc cho cô phát ra những thanh âm vỡ vụn.
Thanh tuyến kia giống như tiếng trời.
Đây là một đêm rất dài, rất dài.
—
Dường như đêm trường vô tận, anh chăm chăm đòi hỏi, cô cần mẫn giao cho. Trong cơ thể cô vẫn còn tác dụng của thuốc, nó đang kêu gào. Thậm chí cô còn để anh nếm thử hết những động tác tiến sâu nhất theo bản năng, cô cuộn người, để anh va chạm từng lần từng lần một, cô rời khỏi drap giường, hướng về phía trước, cuốn đầu gối chống đỡ thân thể anh, cuối cùng, cô nửa quỳ ở trên giường đón nhận anh.
Cứ như vậy…
Anh nhìn thấy hình ảnh của anh và cô rơi xuống từ ánh đèn cổ kính trong lớp ngọc lưu ly, tóc cô xõa tung trên drap giường trắng tinh, cô dùng dáng vẻ đẹp nhất nói với anh cái gì là thuộc về tư thế nguyên thủy nhất.
Thắt lưng thon dài như gập lại liền đoạn, bộ ngực cúi xuống