Editor: Yuè Yīng
Đây là một thứ năm, ánh hoàng hôn trải dài vô tận tràn ngập căn phòng khách sạn kia, nhuộm chiếc drap giường màu trắng thành sắc vàng kim. Người phụ nữ trên giường mở mắt, nhắm lại mở, lại nhắm lại, nhíu mày, lại mở.
Đau đầu, khát nước, hỗn loạn, bất an, lo âu, suy nghĩ, hoảng hốt… đây là một loạt phản ứng trong đầu Loan Hoan sau một phút tỉnh lại.
Tiếp theo, Loan Hoan không dám nghĩ thêm nữa, cô chỉ dám dè dặt chạm vào vị trí khác trên giường. Khi không chạm vào gì cả, trong lòng Loan Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, trong suy nghĩ hỗn loạn như trước, Loan Hoan bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Sau vài lượt, Loan Hoan biết bản thân đang ở trong phòng khách sạn. Khách sạn này đạt tiêu chuẩn bảy sao, tạp chí đặt ở trên tủ đầu giường cũng chứng minh cho suy đoán của Loan Hoan.
Khách sạn rất có danh tiếng ở Los Angeles, đứng đầu các khách sạn được du khách ca ngợi là đạt tiêu chuẩn nhất trong phương diện phòng the.
Chỉ có điều, vì sao cô lại ở chỗ này?
Loan Hoan nhắm hai mắt lại, hít thật sâu, tập trung tinh thần.
Vài phút sau, Loan Hoan đưa tay run run kéo cái chăn đắp ở trên người mình ra. Khi nhìn thấy chiếc áo ngủ của cô thì cô lại thờ dài một hơi nhẹ nhõm, không để cô không có vật che thân. Nhưng có chỗ lộ ra khiến cô mất hồn mất vía, chiếc áo ngủ không che hết được những dấu hôn đỏ. Loan Hoan nghĩ bây giờ nhất định là mình giống như một con hươu sao.
Không, không, đây nhất định là một cơn ác mộng.
Không có quán bar nào mang tên Miranda cả. Không có người đàn ông để ria mép, cô uống rượu không bị thả thuốc, không có người đàn ông nào đưa cô đến nơi đây.
Không có, Loan Hoan lắc lắc đầu.
Sau một lát, thượng đế chí tôn nói cho cô biết một việc, không cần ảo tưởng hão huyền thêm nữa.
Trong góc phòng truyền đến âm thanh rất nhỏ, âm thanh này phát ra từ bức bình phong kiểu châu Âu.
Loan Hoan cầm lấy mô hình kim tự tháp đặt trên tủ đầu giường, nắm thật chặt.
Bàn chân dẫm trên nền như nhũn ra, mềm oặt đến nỗi sắp không chống đỡ nổi thân thể cô. Giống như một đứa trẻ mới tập đi, khi cả hai chân cùng bước trên nền Loan Hoan đã biết, rốt cuộc là cơ thể cô đã gặp chuyện gì…
Từng bước một, gian nan di chuyển, cô vẫn nắm chặt mô hình kim tự tháp trong tay, cô muốn nơi góc nhọn nhất của kim tự tháp đâm thủng người kia, có thể là nhóm người kia.
Là người đàn ông để ria mép kia sao? Hay là người đàn ông để ria mép cùng đám bạn của hắn ta, ở Los Angeles, chuyện như vậy luôn xảy ra ở những góc xó u ám nhất.
Nhìn thấy được, xuyên qua tấm bình phong bằng tranh sơn dầu, Loan Hoan nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đó. Người đàn ông đưa lưng về phía cô, đứng trước quầy bar.
Nhất định là ánh hoàng hôn này rất đẹp, còn có cả tác dụng của thuốc khiến cho cô xuất hiện ảo giác, Loan Hoan cảm thấy bóng lưng người đàn ông đó rất giống Dung Doãn Trinh.
Điên rồi, nhất định là cô điên rồi, chỉ vì người đàn ông tên là Dung Doãn Trinh này cô mới xuất hiện tại quán bar Miranda vào tối thứ tư.
Loan Hoan nhắm mắt lại không nhìn tới, nắm mô hình kim tự tháp đi từng bước một tới bên cạnh bóng dáng kia.
“Tỉnh rồi à?” Tiếng nói quen thuộc, gần trong gang tấc.
Loan Hoan dừng bước, mở to mắt, sau lưng người đàn ông gần ngay trước mắt kia có ánh sáng vàng rực rỡ, chính ánh sáng này khiến Loan Hoan không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh rõ ràng.
Vươn tay chạm đến, cô biết khuôn mặt này, cô quen thuộc, cô nhận ra được.
Lùi lại một bước, chân mềm nhũn, Loan Hoan ngã trên mặt đất, sau đó, cô không còn chút sức lực để đứng lên. Cô chỉ biết ngơ ngác nhìn Dung Doãn Trinh, nhìn anh cúi xuống bế cô lên.
Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh ôm quay lại giường, Dung Doãn Trinh lấy nước còn có cả thuốc bột. Anh đưa cô, sau đó ngồi ở một bên, yên lặng nhìn cô.
Cô uống hết thứ Dung Doãn Trinh đưa cho.
Bức tranh ký ức giống như từng miếng ghép được sắp xếp lại trong đầu Loan Hoan. Ngần ấy mảnh đều có giọng nói quen thuộc của người đàn ông “Anh muốn em”, cô gái nhỏ luôn bị mọi người lãng quên cảm giác bản thân được ai đó cần đến, trong lúc chịu tác dụng của thuốc giang hai tay ra.
Vài phút sau, Loan Hoan nghiến răng: “Dung Doãn Trinh, tối hôm qua là anh?”
Người đàn ông dùng ánh mắt tràn đầy yêu quý nhìn cô, có lẽ, anh cũng cảm thấy hiện tại mình giống như một con hươu sao.
Lại qua vài phút sau, Loan Hoan hét lên. Cô không biết trong lúc gào thét cô đã nói những gì, cô chỉ biết câu nói cuối cùng của mình là: Dung Doãn Trinh, tôi muốn kiện anh.
Thời điểm đó cô giống hệt như là một con sư tử giương nanh múa vuốt, Dung Doãn Trinh chỉ nói một câu “Tùy em” khiến cho cô chán nản ngậm miệng lại.
Dung Doãn Trinh nắm tay cô thật chặt, dịu dàng nói: “Có nhớ lúc đó anh đã từng nói với em không? Anh muốn vây hãm em ở trên giường ba ngày ba đêm. Tối hôm qua em đã thuận tiện để nó trở thành ba ngày ba đêm của chúng ta.”
“Dung Doãn Trinh, tối hôm qua…” Loan Hoan lại nghiến răng nghiến lợi: “Anh có thể đưa tôi bệnh viện mà không cần đưa tôi đến đây.”
“Đưa em đến đây vì có sự bảo vệ riêng tư an toàn nhất, anh cũng gọi bác sĩ đến đây, lúc đó em xin với anh là em sợ tiêm, sau đó, bác sĩ để lại thuốc, chỉ có điều em…”
“Ngừng!” Loan Hoan nhấc tay ý bảo Dung Doãn Trinh dừng nói.
Dung Doãn Trinh nói những câu đó, cô có chút ấn tượng. Loan Hoan cúi đầu nhìn tay mình bị Dung Doãn Trinh nắm giữ, chậm rãi rút ra.
Màn đêm buông xuống, hai mươi tư giờ, quản gia khách sạn đem xe đẩy thức ăn vào phòng. Loan Hoan cướp sạch chỗ đồ ăn này không còn gì, lúc này Dung Doãn Trinh lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.
Ăn xong bữa, Loan Hoan đi đến phòng tắm, tắm rửa xong, Loan Hoan thay quần áo. Chiếc túi tối hôm qua cô không thấy cũng được Dung Doãn Trinh tìm trở về. Loan Hoan lấy xấp tiền mặt trong ví ra, nhìn vào gương thử tập diễn, cô có ý nghĩ như vậy: Dựa theo logic, tối hôm qua Dung Doãn Trinh làm một việc rất đúng đắn. Một người đàn ông tràn đầy trượng nghĩa cứu giúp một người phụ nữ. Sau đó làm hết tất cả mọi chuyện anh ta có thể làm, bao gồm cả chuyện lên giường hy sinh trinh tiết của bản thân để cứu vớt người phụ nữ bị ngọn lửa tình dục thiêu đốt.
Ừm, cô muốn nghĩ như vậy, toàn bộ, kế tiếp…
Loan Hoan đi đến phía sau Dung Doãn Trinh đang đứng ở trước cửa sổ.
Cô đứng ở khoảng cách cách anh năm bước, giòn giã gọi: “Dung Doãn Trinh.”
Dung Doãn Trinh quay đầu lại.
Cổ họng trong veo, Loan Hoan ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt Dung Doãn Trinh.
“Dung Doãn Trinh, tôi không phải là người phụ nữ cố tình gây sự. Chuyện tối hôm qua coi như là một sai lầm, tôi có đặt tiền trên bàn trang điểm, coi như là tiền thuê phòng, chúng ta chia AA, sau đó, chúng ta, hãy quên tất cả những chuyện đã xảy ra đi.”
Dung Doãn Trinh nhíu mày, thanh âm dở khóc dở cười: “Sai lầm? Loan Hoan, cái này em học được từ trong phim ra sao? Hả?”
Chính xác, câu này Loan Hoan học được từ trong phim, điện ảnh Hollywood có rất nhiều. Loan Hoan không hề để ý đến anh, thanh âm mang theo vẻ châm chọc: “Dung Doãn Trinh, anh đừng quên hiện tại chúng ta đang tiến hành thủ tục ly hôn.”
“Đó chỉ là ý nghĩ đơn phương từ phía em thôi.” Giọng nói của Dung Doãn Trinh bùng lên giận dữ, anh đi về phía Loan Hoan từng bước một. “Từ đầu đến cuối, trong miệng anh chưa lúc nào nói ra câu tương tự như ly hôn. Anh chỉ nói anh sẽ cho em ít thời gian. Từ đầu đến cuối, người luôn nhấn mạnh từ ly hôn là em. Anh đã thử quan tâm tới cảm nhận của em, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không có cách nào để hiểu nổi.”
Không có cách nào để hiểu nổi? Dung Doãn Trinh nói anh không có cách nào để hiểu nổi, thế đó.
Loan Hoan hít một hơi thật sâu, thở dài, nói: “Dung Doãn Trinh, là anh đã bỏ qua cơ hội ba ngày ba đêm kia. Dung Doãn Trinh, tôi đã chờ anh. Vào rất nhiều rất nhiều thời khắc, tôi đều cố chờ anh. Khi anh ở nhà,