Editor: Lưu Tinh
“Đi tắm sao lại không cởi quần áo?” Dung Doãn Trinh hỏi.
Loan Hoan cuống quýt quay người trở lại, đứng đối diện với Dung Doãn Trinh. Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà, cũng chỉ đứng cách cô vài bước chân.
“Dung Doãn Trinh, anh mau đi ra ngoài.” Loan Hoan vừa nói vừa lui về sau một bước.
Dung Doãn Trinh lắc đầu, tiến lên. Cô lùi một bước, anh lại tiến ba bước. Một tay anh nâng gương mặt cô lên, một tay lại tắt vòi sen đi.
“Anh đã từng suy nghĩ về khoảnh khắc này.” Mu bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên gường mặt cô. Anh nói: “Kể từ sau lần đó, anh vẫn luôn nghĩ…”
Anh hạ tầm mắt xuống, ánh mắt anh dán chặt trên chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên. Kế tiếp, ngón tay thon dài của anh cũng dời đến điểm đó: “Anh nghĩ, nếu như em mặc chiếc áo sơ mi của anh vào người, nhất định phải là như thế này…”
Khi anh nói đến đoạn “như thế này” thì cũng đã đồng thời cởi bỏ chiếc cúc áo đầu tiên. Sau đó lần lượt là những chiếc cúc áo thứ hai, thứ ba, …
Loan Hoan lại mơ màng cảm thấy giọng nói của anh đầy gợi cảm và mê hoặc. Mà người đàn ông này không chỉ có có giọng nói mê hoặc, từng biểu cảm trên gương mặt anh cũng đã mê hoặc đôi mắt cô.
Sau khi cởi bỏ hàng cúc áo, anh vẫn không vội vàng lột bỏ chiếc áo sơ mi ra khỏi người cô mà lại nhẹ nhàng đẩy nó ra phía sau lưng cô.
“Dung… Dung Doãn Trinh, anh… Muốn làm gì?” Cho dù đã biết anh muốn làm gì nhưng tại thời điểm anh áp người tới, Loan Hoan vẫn lắp bắp hỏi như thế.
“Em đoán thử xem?” Anh hỏi lại.
“Dung Doãn Trinh… , vừa rồi không phải anh mới…” Ý của Loan Hoan là muốn nói: Không phải anh vừa mới làm xong rồi sao?
“Sao anh có thể… Như vậy?”
“Không sai, đúng là chúng ta vừa mới làm, nhưng đó đã là chuyện của hơn một tiếng đồng hồ trước.” Dung Doãn Trinh xoay người, ôm lấy cô.
Cô cắn môi, không dám để mình bật ra bất kì âm thanh gì. Trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc của hai người. Loan Hoan nghĩ nếu như không ép buộc bản thân phải im lặng, có lẽ cô sẽ bị vây hãm mãi trong vòng tay anh, mãi mãi không có cách nào thoát ra được.
Ít nhất, trái tim không bị trói buộc, điều duy nhất bị trói buộc là thân thể này.
Hiện tại, cô đang ngồi trên bồn rửa tay trong phòng tắm. Sau một hồi ân ái, anh ôm cô đến bên bồn rửa, anh đặt cô ngồi lên đó còn bản thân mình thì đứng đối diện với cô. Anh để hai chân cô quấn chặt bên hông mình, anh ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: Hoan, anh muốn em, ở trong này, tư thế này.
Nào có ai lại mang chuyện này ra nói một cách nghiêm túc như vậy chứ?
Sự nghiêm túc trong mắt Dung Doãn Trinh là loại của một đứa trẻ hồn nhiên đang muốn quyết định một việc gì đó. Chính ánh mắt ấy đã khiến Loan Hoan nhất thời quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả mục đích chính cô đến Brazil. Đều do tầng hơi nước trong phòng tắm này đã khiến cô sinh ra một loại ảo giác, như đang ở vườn địa đàng.
Cô nghe thấy bản thân mình đã đáp “ừ” một tiếng. Một tiếng “ừ” đó đã trở thành phát súng ra hiệu cho người đàn ông phải mạnh mẽ tiến lên. Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đi vào.
Anh đang ở trong cơ thể cô. Loan Hoan thầm nhắc nhở bản thân phải nhắm hai mắt lại. Cô không có dũng khí nhìn vào hình bóng đôi nam nữ đang quấn lấy nhau phản chiếu trong gương.
Loan Hoan nắm chặt lấy thành bồn rửa, răng cũng cắn chặt lấy môi dưới. Mặc dù anh đã rất cố gắng giữ nhịp nhàng, thế nhưng sự hiện hữu của vật to lớn bên trong cơ thể mình vẫn khiến Loan Hoan suýt không chống cự nổi.
Trong phòng tắm chỉ có tiếng thở dốc của hai người. Tình huống này dường như khiến anh không được hài lòng lắm. Anh ở bên tai cô buông lời dụ ngọt: Hoan, đừng cắn môi nữa. Hoan, anh thích nghe tiếng rên rỉ của em. Ngoan, ưm!
Loan Hoan vẫn gắt gao cắn chặt môi, cô sợ. Cô sợ một khi đã buông thả bản thân rồi thì sẽ vô tình tiết lộ bí mật cho Dung Doãn Trinh biết.
Không có được điều mình muốn, người đàn ông liền dùng biện pháp mạnh để trừng phạt cô.
Giây tiếp theo, Dung Doãn Trinh siết chặt lấy eo cô, mạnh mẽ mang cô rời khỏi bồn rửa. Cứ như vậy, cô cũng chỉ có thể dùng sức kẹp chặt lấy thắt lưng anh. Bởi vì ngoại trừ như vậy cô không còn cách nào khác. Anh vẫn còn đang chôn người trong cơ thể cô.
Khi cô vẫn còn đang run rẩy, anh lại chỉ đứng ở đó, không hề vận động, chỉ muốn cô có thể cảm nhận anh, loại cảm giác tuyệt vời khi nam nữ cùng nhau giao hòa.
Trên tấm gương phảng chiếu hình ảnh người phụ nữ chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, hai chân thon dài đang quấn chặt lấy hông người đàn ông. Mà quần áo trên cơ thể người đàn ông vẫn còn nguyên vẹn.
Hình ảnh đó khiến Loan Hoan hình dung bản thân như đang đứng bên vách núi cheo leo. Cảm giác cheo leo đó khiến từng lỗ chân long trên người cô đều co rút lại, bao gồm cả nơi đang bao bọc lấy một phần cơ thể anh. Hành động nhỏ ấy biểu lộ cho sự ương ngạnh của cô. Cô không trực tiếp kháng cự mà dùng hành động biểu đạt.
Loan Hoan cúi đầu nhìn.
Hiển nhiên, người kia cũng không chịu nổi, cứ nhìn những giọt mồ hôi dày đặc trên trán anh thì biết.
Loan Hoan chậm rãi đặt tay lên vai Dung Doãn Trinh: Chết tiệt, Dung Doãn Trinh, anh đúng là một tên khốn kiếp.
“Cái gì?” Anh vô tội hỏi.
“Doãn Trinh…” Cô nhỏ giọng, nũng nịu nói: “Em sắp chịu không nổi.”
“Cái gì?” Anh lại hỏi.
“Khốn kiếp, hoặc là đi ra ngoài hoặc là tiếp tục.” Loan Hoan cắn răng.
Anh vẫn án binh bất động như cũ.
Thật ra hai bả vai Dung Doãn Trinh cũng đã bắt đầu run lên. Cô ngả đầu lên vai anh, nói tiếp: Doãn Trinh, trở lại chỗ lúc nãy đi, được không?
Anh cũng không nhúc nhích.
“Em… anh thích nghe em kêu, em sẽ kêu cho anh nghe. Em …”
Bên tai truyền đến tiếng cười mờ ám của anh. Chỉ là anh cũng không mang cô trở lại bồn rửa mà áp cô lên trên tường.
Lúc này anh mới bắt đầu chuỗi động tác ra, vào trong cơ thể cô. Anh ngẩng đầu, nhìn cô. Lần này hai tay cô vòng chặt lấy cổ anh, cô không né tránh ánh mắt anh nữa, mặc dù cô đã nhìn thấy hai bầu ngực trắng nõn của mình liên tục bị cọ sát theo từng cử động của anh. Thậm chí anh còn dùng răng của mình để giữ chặt chúng lại, dường như không muốn để cho đôi thỏ trắng đào thoát.
Lần này cô cũng không tiếp tục cắn chặt môi mình như một cách biểu đạt việc mình thích hay không thích. Cô biết không thể chống đối người đàn ông này được. Cô rất sợ hãi. Cô muốn bộc lộ