Editor: Lưu Tinh
Loan Hoan nằm trong bồn tắm, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể và các dây thần kinh của cô đều đang thả lỏng, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Rồi đột nhiên, Loan Hoan dường như nghe thấy có ai đó mở cửa phòng tắm, cô cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
“Là anh.” Dung Doãn Trinh trả lời.
Đi kèm với tiếng trả lời là âm thanh của nước. Cơ thể đang chìm trong bồn tắm của Loan Hoan bị anh bế ngang lên. Loan Hoan đã quá mệt mỏi sau chuyến bay kéo dài hàng giờ liền, sau đó Dung Doãn Trinh còn liên tục dày vò cô. Cì vậy, cô hoàn toàn không mở mắt ra nổi nữa, hoàn toàn xụi lơ trong vòng tay anh. Khi anh lấy khăn tắm quấn quanh người cô, cô chỉ có thể mơ màng giãy dụa: “Doãn Trinh, đừng…”
Bộ dạng này của cô khiến anh thể nhịn cười, hẳn là cô đang hiểu nhầm ý anh. Anh chỉ là muốn giúp cô thay áo ngủ và lau khô tóc.
Cô chôn vùi gương mặt nhỏ nhắn trước ngực anh, thì thào hỏi: “Sao lại trở về nhanh như vậy?”
Có vẻ là trong ấn tượng của cô, Dung Doãn Trinh chỉ vừa mới rời đi mà thôi.
“Ừ, anh đã tìm được một chiếc xe máy rất tuyệt.” Anh nói.
Loan Hoan nhoẻn miệng cười, lúc này mới thật sự có thể buông lỏng cả người.
Loan Hoan ngủ một giấc rất dài. Trong mơ, cô thấy mình cùng ai đó đang sinh sống ở Brazil, lâu đến mức mái tóc của hai người dần chuyển sang màu trắng xoá.
Trong giấc mơ, mái tóc trắng xoá cũng chẳng qua là chỉ trong một lúc, cho đến khi ánh chiều hoàng hôn đỏ như lòng đỏ trứng gà đi tới mảnh đất St. Paul này thì có một thanh âm đánh thức cô.
Tỉnh lại, Loan Hoan ngơ ngác, suối tóc đang xõa dài bên vai cô trở thánh một màu đen nùng như mực. Dung Doãn Trinh ngồi ở trước mặt cô, chăm chú nhìn cô. Theo bản năng Loan Hoan lấy tay sờ lên tóc Dung Doãn Trinh, tóc của anh cũng là màu đen.
Ý thức dần dần trở lại khiến cô cảm thấy khổ sở trong lòng. Cô không làm việc xấu, cô không làm việc xấu thì có nghĩa là…
Loan Hoan rũ mi mắt xuống.
Cô không thể nào không trở về nước Mỹ nữa. Hơn nữa trong túi của cô còn có vé máy bay trở về Mỹ vào sáng mai.
Một chiếc bàn ăn đa năng được đặt lên giường. Trên bàn bày ra một bữa cơm với những món Trung. Dung Doãn Trinh ngồi xếp bằng bên bàn ăn, cầm lấy đôi đũa màu đỏ son, nghiêm túc gắp thức ăn vào trong bát cơm trắng nóng hổi.
“Đói bụng không?” Anh lùa chiếc nấm hương sang một bên, Loan Hoan không thích nấm hương.
Loan Hoan lắc đầu, nhưng cái bụng đang sôi sục của cô thì thành thật hơn, nó đang hang hái hô to: “Đói!”
Sau khi ăn xong mấy món Dung Doãn Trinh mang đến, Loan Hoan lại cảm thấy buồn ngủ.
“Có phải còn muốn ngủ tiếp không?” Dung Doãn Trinh hỏi cô.
Loan Hoan thành thật gật đầu.Sau đó, cô nghe thấy tiếng Dung Doãn Trinh như đang thì thầm nói với mình: Xem ra anh lại khiến em mệt chết rồi, lần sau anh sẽ chú ý.
Loan Hoan giả vờ như không nghe thấy, co người lại chui vào trong chăn. Loan Hoan không bao giờ ngờ rằng Dung Doãn Trinh lại là một người chồng tốt như vậy. Dung Doãn Trinh còn tiếp tục làm một người chồng tốt trong mười phút tiếp theo nữa. Anh lau mặt cho cô, sau đó những tiếng bước chân của anh quá nhỏ để cô có thể nghe thấy. Sau đấy anh còn tiếp tục làm gì đó nữa nhưng cũng chỉ tạo ra những âm thanh thật nhỏ.
Khi Dung Doãn Trinh làm những việc này, trong lòng Loan Hoan cảm thấy rất khổ sở. Chiếc vé máy bay trong túi cũng khiến cô cảm thấy khổ sở. Chỉ hơn mười tiếng đồng hồ nữa, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Trong cơn mê ngủ, Loan Hoan nghe được Dung Doãn Trinh đang nói chuyện điện thoại cùng ai đó. Sau đó cô cảm nhận được Dung Doãn Trinh đi tới bên cạnh cô. Anh nói rất nhỏ: Hoan, anh đi ra ngoài một chút, em mệt thì cứ ngủ tiếp nhé. Anh ra ngoài hơi lâu đấy.
“Ừm.” Loan Hoan trả lời.
Anh dịu dàng hôn lên gương mặt cô.
Dung Doãn Trinh đi hồi lâu rồi. Mỗi khi Loan Hoan mở mắt ra đều chỉ nhìn thấy ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách sạn.
Khi Dung Doãn Trinh trở về thì Loan Hoan vẫn đang nửa tỉnh nửa mê trên giường. Cô nghe thấy tiếng bước chân anh đi vào phòng tắm. Sau đó bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Không lâu sau, một luồng hơi lạnh mang theo mùi thơm của sữa tắm tràn ngập bên trong ổ chăn ấm áp. Cô đang bị cái người đầy mùi sữa tắm kia ôm vào trong ngực.
“Sao đã về rồi? Không phải anh nói đêm nay sẽ không về kịp sao?” Cô thì thào hỏi, tựa như nhớ ra Dung Doãn Trinh nói sẽ đi khá lâu, bây giờ hẳn là đã trễ lắm rồi.
Dung Doãn Trinh không nói gì, Loan Hoan cũng không hỏi lại.
Trong cơn ngái ngủ, Loan Hoan nghe thấy Dung Doãn Trinh hỏi: Hoan, em đã nghỉ ngơi đủ chưa?
“Ừm.” Loan Hoan mơ hồ đáp. Hẳn là đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng cô vẫn cần ngủ thêm.
Khi cô chỉ vừa “ừm” một tiếng thì từ đâu thò ra một bàn tay chui tọt vào trong quần áo cô, trực tiếp bắt lấy bầu ngực mềm mại của cô. Loan Hoan uốn éo người, nhưng động tác đó có vẻ giống như đang kháng nghị hơn.
Tiếp đến, Loan Hoan rõ ràng cảm nhận được đầu Dung Doãn Trinh đã chui vào trong áo ngủ cô. Cô đang mặc loại đồ ngủ cực kì rộng rãi, Dung Doãn Trinh dễ dàng tìm được nơi anh muốn. Anh cố ý dùng các đầu ngón tay ma sát trên nụ hoa đỏ sẫm, cứ như vậy làm cho bàn tay đang muốn đẩy anh ra ngày càng trở nên vô lực, mềm yếu.
Loan Hoan luôn cảm thấy rằng đêm nay trải qua đầy ma mị. Trong đêm tối, cô dễ dàng biến thành một đứa trẻ ngây ngô bị anh mê hoặc.
Nghe này, cô đang nói gì đó với tên xấu xa đang vùi đầu trong áo ngủ cô làm chuyện đáng ghét. Kẻ xấu càng lúc càng bạo gan hơn, bây giờ tay anh đã lần mò đến bụng cô.
Cô nói: “Dung Doãn Trinh, em rất dễ xấu hổ. Anh có tin em sẽ dùng quấn áo ép cho anh nghẹt thở luôn không?”
Lời này rõ ràng có nội dung là đe dọa, nhưng Loan Hoan lại cảm thấy như mình chỉ đang hờn dỗi.
“Anh vui lắm.” Tiếng trả lời vang lên từ bên dưới áo ngủ của cô.
Tựa như anh muốn bóp nghẹt sự mềm mại trong lòng bàn tay mình, Loan Hoan cũng chỉ có thể yếu ớt phản kháng, cố đẩy đầu anh ra.
Khi anh vén làn váy lên, kéo chiếc quần lót ren xuống, Loan Hoan đột nhiên giãy dũa mạnh hơn. Cô gắt gao kẹp chặt hai chân lại, cô sợ anh sẽ phát hiện ra bí mật nhỏ của cô, phát hiện ra có một nơi nhỏ bé vốn dĩ đang chờ đợi anh.
“Dung Doãn Trinh, dừng lại đi, được không?” Cô van xin anh.
Bây giờ cô không phải ở lại đây làm chuyện xấu nữa. Trong túi