Edit: Lynklynk
Beta: Yuè Yīng
Mười tám tuổi Dung Doãn Trinh sống ở St.Paul một năm, năm ấy anh đã sống một cuộc sống giống như lưu vong ở thành phố này. Mười tám tuổi tên anh gọi là Paul, người thiếu niên tên Paul sống ở thành phố này có một cuộc sống rất bình thường.
Cha của Paul mang anh từ vùng quê lên St.Paul sống với người chú. Họ hi vọng anh được tiếp nhận nền giáo dục đại học và sống một cuộc sống tốt đẹp. Những con người sống ở nơi đây không về có một chút nghi ngờ nào về thân phận của anh. Khi họ gặp nhau. Họ luôn vui vẻ gọi anh là Paul, các chàng trai và các cô gái cùng tuổi với anh đều rất thích chơi đùa cùng anh.
Vào năm mười tám tuổi, Dung Doãn Trinh đã kể rằng, đó là một năm của sự lười nhác, ba anh – người đã từng rất khắc nghiệt với anh nhưng trong năm này lại không có lấy một chút can thiệp nào vào cuộc sống của anh. Một năm này anh không cần tiếp nhận các thể loại huấn luyện, mùa hè năm đó anh đã đi đến rừng Amazon và đứng một mình giữa trời đêm đển ngắm mưa sao băng Gemini.
Mười chín tuổi Dung Doãn Trinh rời khỏi St.Paul.
Ngày đầu tiên của tuổi mười chín ba anh đã tìm được anh. Ông nói với anh rằng: “Dung Doãn Trinh, nếu con là con của ta vậy thì thời gian một năm này cũng đã đủ để con quên hết đi những chuyện cần phải quên.”
Mười chín tuổi anh đã hiểu rõ rằng, đời người là một cuộc hành trình không có giới hạn. Anh cởi đôi giày vẫn đang còn dính đầy lớp đất màu vàng, sóng vai cùng với ba mình rời khỏi St.Paul.
Khi rời khỏi nơi ấy, Dung Doãn Trinh đã nghĩ rằng bản thân mình vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong ngôi nhà màu đỏ có mái ngói màu xanh trên đỉnh đồi kia nữa, nhưng việc đưa cô đến đây lại được quyết định trong một phút.
Bước ra khỏi siêu thị nhứng ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng vào chóp mũi của cô, ánh sáng mãnh liệt kia làm cô nheo mắt lại theo phản xạ. Vẻ mặt kia có chút giống con mèo mà anh đã nuôi trong ngôi nhà trên đỉnh đồi St.Paul năm mười tám tuổi.
Người phụ nữ giống con mèo ấy tên là Loan Hoan. Là vợ của anh, thời điểm đó anh đã nhận thức được rõ ràng điều này.
Việc đưa cô đến ngôi nhà màu xanh có mái ngói màu đỏ có ý nghĩa như thế nào đây?
Dung Doãn Trinh thấy cũng không quá rõ ràng. Anh ở nơi này đã vượt những năm tháng u tối hư hỏng, nhưng cậu bé sống ở đây được gọi là Paul cũng giống như rất nhiều những cậu bé mười tám tuổi khác trên thế giới, đều có cùng một quỹ đạo.
À, ở đây anh còn có một người bạn gái mà hiện tại cũng không nhớ nổi tên là gì. Nếu gọi là bạn gái chẳng thà gọi là một người bạn giới tính là nữ. Một cô gái Brazil có thân hình nóng bỏng, nghe nói toàn bộ con trai đều rất thích cô ấy, mà chỉ có anh là duy nhất không thích cô. Cũng không biết sau này như thế nào mà sau khi anh và cô xem cùng một trận bóng cô đã trở thành bạn gái của anh, điều này làm Dung Doãn Trinh cảm thấy rất oan ức.
Sau đó, một đêm trời bỗng nhiên đổ mưa, cô gái ấy đã khiêu khích anh, tay cô vừa mới chạm đến quần bò của anh, đã bị anh đẩy ngã ra như điện giật. Hôm đó, cô gái ấy mặc váy ngắn ngã trên mặt đất đáng thương nhìn anh, lúc ấy anh nghĩ cũng không nghĩ dẫm chân lên bàn tay cô, đi qua bên người cô, anh rất ghét cô ta chạm vào người anh.
Sau đó, trong cuộc sống của anh bắt đầu xuất hiện những lời đồn anh có tính lãnh cảm trong tình dục. Những chàng trai đó cảm thấy việc anh không đáp lại một cô gái gợi cảm như vậy là một tội lỗi, thật khó tin, tội lỗi, điều khó tin này trở thành tính lãnh cảm.
Dung Doãn Trinh không để ý đến với những lời đồn như vậy, anh biết bản thân mình không phải bị lãnh cảm. Chỉ là anh bị ám ảnh, cố chấp, mỗi người đều có một cách sống theo thế giới tâm linh mà họ muốn.
Sau đó, anh kết hôn cùng với một người con gái tên là Loan Hoan.
Đây là cuộc hôn nhân trời đất xui khiến.
Còn không chờ anh làm rõ vị trí của người phụ nữ trong sinh mệnh của anh, cô đã mang giấy thỏa thuận ly hôn đên trước mặt anh, giọng điệu đoạn tuyệt.
Bắt đầu từ ngày ấy, tất cả đều rối loạn hết cả lên. Những việc anh làm đều đi trước suy nghĩ của anh, cả việc anh đưa cô đến đây cũng vậy.
Hiện tại, dưới bầu trời đêm St.Paul, cô ở dưới thân anh, cô thú nhận với anh lý do mà cô muốn ly hôn. Lý do ấy làm anh dở khóc dở cười, vừa xúc động vừa tức giận.
Thiếu chút nữa là anh mất cô, nếu không phải là anh cố ý viết sai tên của mình, có lẽ anh đã mất cô thật rồi.
Anh thật may mắn, đưa cô đến đây, thân phận của cô vẫn là vợ của anh.
Cô dường như không nhận ra mình đã đắc tội nghiêm trọng như thế nào, lại còn mang theo giọng nói tức giận kêu lên “Sư tử nhỏ”.
Dung Doãn Trinh cảm thấy điều ngu xuẩn nhất trong cuộc đời anh là cụm từ “sư tử nhỏ” được người Mỹ coi đó ví như là sự mạnh mẽ đó. Đều trách thời điểm đó bầu không khí quá thoải mái rồi.
Cái tên “sư tử nhỏ” là bí mật giữa cô và anh, là bí mật ngọt ngào và bí ẩn. Trong đêm bất ngờ đó, họ dâng lần đầu tiên của mình cho nhau.
Nhưng cô không biết rằng, câu nói mang theo một chút tức giận “sư tử nhỏ” kia đã làm thân thể anh nổi lên phản ứng.
Đêm nay cô uống một chút rượu nho, đêm đó người cô cũng có hương rượu, khuôn mặt và môi của cô cũng đỏ như đêm hôm đó. Làm anh phải chặn cơn giận trên cổ họng mình.
Dung Doãn Trinh ra sức nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang nằm trên giường cùng với anh. Thật đáng chết, đôi môi đỏ tươi, hơi thở mê người, còn có…
Người của cô cách anh rất gần, gần đến nỗi khi anh duỗi tay ra có thể chạm vào bất kỳ vùng nào trên người cô, gần đến mức anh có thể cởi bỏ bất kỳ sự trói buộc nào với cơ thể của nhau.
Sau đó, tìm thấy, tiến vào, luật động. Dùng tất cả những tiết tấu phong ba làm cô xụi lơ thân dưới rồi vang lên âm thanh cầu xin tha thứ, để móng tay cô đâm sâu và lớp da của mình.
Hít sâu một hơi, Dung Doãn Trinh tính toán về sau sẽ tìm cô tính sổ. Hiện tại việc anh cần làm là phải đến phòng tắm và dội nước lạnh lên người.
Người vừa mới động, đã bị đôi tay kia ôm lấy, người của cô dán lên anh. Sau đó, môi cô dính vào tai anh, cô đã cảm nhận được trước khi cô nói ra câu kia với anh. Thời điểm người cô dán lên anh rất đột ngột, cứ như vậy làm cho anh…
Đương nhiên cô đều biết, cô không chỉ không biết mà cô còn không hề né tránh, như có như không cọ sát vào nơi ấy của anh, và nói những lời to gan lớn mật bên tai anh.
Nghe xem, người phụ nữ nhím xù này đã nói gì với anh?
Giọng nói của cô rất nhỏ, làm anh nghe không rõ lắm.
Tai của cô đi lên, cô dừng giọng nói rất nhẹ nhàng nói với anh: “Sư tử nhỏ, muốn không? Muốn em có thể hút nó ra, hửm?”
Nói xong câu này, cô liền buông. Câu này anh nghe được rất rõ ràng.
Khoảng cách của họ rất gần, gần đến mức anh nhìn thấy được khuôn mặt ửng