Editor: Lưu Tinh
Mở mắt ra, như người vừa bừng tỉnh sau giấc mộng, cô thấy người đàn ông đang gọi điện thoại, ánh mắt hai người giao nhau. Vừa thấy cô đã tỉnh dậy, anh quay mặt đi, một lúc sau, anh cúp máy rồi đi tới bên cạnh cô.
“Tỉnh dậy rồi à?” Dung Doãn Trinh ngồi xuống bên giường.
Loan Hoan gật đầu, ánh mắt không tự chủ được dừng trên chiếc áo sơ mi của Dung Doãn Trinh, sau đó từ từ chuyển sang trên mặt anh. Giữa trưa, bên trong phòng khách sạn bắt ánh sáng khá tốt, tựa như khắp người Dung Doãn Trinh đang phát ra ánh sáng tuyệt mĩ khiến người khác bị mê hoặc
Loan Hoan đưa tay sờ lên mặt Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh cầm lấy tay cô: “Đợi anh, anh sẽ đưa em đi uống trà chiều.”
Hai người cùng đi trên đường, bọn họ ăn mặc cực kì đơn giản. Anh lôi kéo tay cô, bọn họ vừa uống trà tại một nhà hàng trong khu Chinatown ở St. Paul.
“Dung Doãn Trinh, anh không cần làm việc sao?” Đây là lần thứ hai Loan Hoan hỏi Dung Doãn Trinh. Cách đây không lâu, cô từng hỏi anh vấn đề này nhằm yêu cầu anh cho cô được nghỉ ngơi.
Loan Hoan cảm thấy có chút bất an. Đến nay cô vẫn chưa nhận được tin tức gì về chuyện hợp tác giữa tập đoàn Lý thị với công ty Chrysler. Người đưa ra quyết sách của công ty Chrysler không phải là thẹn quá hóa giận rồi đấy chứ?
Công ty bất động sản Hà Lan cạnh tranh mảnh đất ở Brazil với Dung Doãn Trinh nhìn qua có vẻ như không liên quan đến Chrysler, nhưng thực tế thì người đưa ra quyết sách của Chrysler Bắc Mỹ với tổng giám đốc Công ty bất động sản Hà Lan kia lại có quan hệ bố vợ con rể.
Dung Doãn Trinh dừng bước, nhìn quanh bốn phía. Sau giữa trưa đường dành riêng cho người đi bộ trừ hàng cây xanh thì không có một bóng người. Anh đưa cô đến dưới một gốc cây, trong tay là cành hồng vừa nhận ở nhà hàng. Anh đặt đóa hoa lên một bên tai cô, sau đó nâng cằm cô lên diu dàng hôn cô.
Khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, anh nói: “Anh còn nợ em một cái “ba ngày ba đêm”, nhớ không? Anh nói muốn trói em trên giường ba ngày ba đêm, không cho em xuống giường nổi nữa.”
Loan Hoan hơi nhíu mày, như thể Dung Doãn Trinh không trả lời câu hỏi của cô.
Rất nhanh, anh hôn lên trán cô và ôm lấy cô: “Từ giờ trở đi, em không cần quan tâm bất cứ việc gì cả, chỉ cần tin tưởng anh, được không?”
Suy nghỉ một chút, Loan Hoan tựa đầu lên vai Dung Doãn Trinh, gật gật đầu.
Anh nắm tay cô đi về phía một siêu thị ở phía đối diện. Bọn họ vào đó mua ít đồ, khi đang đợi tính tiền thì Loan Hoan đi ngược trở vào khu vực chăm sóc sức khỏe. Khi trở lại, trong tay cô cầm một hộp Durex. Dung Doãn Trinh chăm chú nhìn cô đỏ mặt để hộp bao ca su vào giỏ hàng. Nhưng điều bất ngờ là Dung Doãn Trinh nhất quyết không chịu mua nó, anh để nó sang một bên.
Nhân viên thu ngân nhịn cười liếc nhìn bọn họ.
“Dung Doãn Trinh!” Loan Hoan cúi đầu, nghiến răng.
Anh kéo cô lại, kề tai nói nhỏ: “Lần tới anh sẽ chú ý …”
Chết tiệt! Loan Hoan đẩy Dung Doãn Trinh ra, giận dữ rời khỏi siêu thị. Vừa mới đi được một đoạn thì Dung Doãn Trinh đã đuổi tới. Anh vòng tay ra mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực mình.
Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh vây trong ngực ngay trước siêu thị, bọn họ tựa vào trên tường cùng nhau phơi nắng. Bây giờ đang là mùa đông ở Brazil, ánh nắng chỉ nhàn nhạt, Loan Hoan lại vô tình lười biếng muốn ngủ gật trong lòng Dung Doãn Trinh. Khi Dung Doãn Trinh nói chuyện điện thoại, dây thanh của anh đã khôi phục được đến tám phần. Không biết Dung Doãn Trinh nói chuyện với ai, nội dung cuộc gọi đại khái là nói anh cần một chiếc xe cũ và một chìa khóa phòng.
Sau khi cúp máy, Dung Doãn Trinh nói cho Loan Hoan biết bọn họ sẽ không trở về khách sạn. Loan Hoan gật đầu, ánh nắng khiến đầu óc cô có chút hỗn độn, mỗi một lời người đàn ông này nói ra đều khiến cô mê muội.
Lát sau, một người Brazil đến đưa cho anh một chiếc xe cùng một xâu chìa khóa.
Dung Doãn Trinh lái xe đưa Loan Hoan đến khu vực tập trung đông dân cư nhất ở St.Paul. Chiếc xe chạy dọc theo các ngõ ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà màu gạch đỏ lợp ngói màu xanh lam.
“Thời niên thiếu của anh đã trải qua ở đây. Anh luôn muốn có dịp sẽ đưa em đến nơi này.” Dung Doãn Trinh nói.
Loan Hoan là bị Dung Doãn Trinh ôm vào trong nhà. Anh nói: theo truyền thống của người Trung Quốc, vào tuần trăng mật, chú rể hẳn là nên ôm cô dâu vào phòng.
Bên trong căn nhà nhỏ được bố trí cực kì đơn giản. Loan Hoan đứng giữa một phòng khách không lớn lắm. Cô nhìn quanh, muốn tìm ra những dấu vết thuộc về cậu thiếu niên Dung Doãn Trinh. Chỉ có một vài tờ giấy khen đã ngả màu vàng được đính trên nền tường màu trắng. Người nhận giấy khen tên là Paul.
Bưng cốc nước ra, ánh mắt Dung Doãn Trinh cũng dừng lại ở trên tường, anh nói: “Khi đó, anh tên là Paul.”
Loan Hoan sờ tay lên tờ giấy khen, tò mò: “Vì sao lại tên là Paul?”
“Bởi vì ở thành phố này, đó là cái tên phổ biến nhât.” Dung Doãn Trinh nhàn nhạt trả lời.
Bởi vì ở đây có rất nhiều người tên là Paul cho nên sẽ ít bị chú ý. Đây cũng gọi là lý do sao? Trong lòng Loan Hoan không khỏi dâng lên nỗi chua xót. Cô đi đến sau lưng Dung Doãn Trinh, áp mặt lên lưng anh, hai tay vòng quanh thắt lưng anh, cúi đầu nói: “Doãn Trinh, ba ngày ba đêm này chúng ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở tại đây thôi.”
Anh áp tay lên mu bàn tay cô, cười nói: “Muốn anh trói em vào giường ba ngày ba đêm sao?”
“Ừm, anh có thể trói em vào giường ba ngày ba đêm, tốt nhất là khiến em không thể xuống giường nổi.” Loan Hoan không hề thẹn thùng mà nói.
Tiếc là khi màn đêm vừa buông xuống, người đàn ông vừa leo lên giường thì đã nghe thấy một giọng nữ cực kì áy náy: “Doãn Trinh, cái kia… đến.”
Sau vài phút nặng nề, người đàn ông đáp lại: “Không sao cả.”
Ngôi nhà nhỏ nằm ở vị trí tương đối cao, xung quanh có rất nhiều, rất nhiều những ngôi nhà nhỏ mọc khác san sát nhau. Bên trong nhà ấm áp mà náo nhiệt, bởi lẽ đương nhiên