Edit: Yara
Beta: Lữ
Loan Hoan tìm kiếm tung tích Dung Doãn Trinh mất bốn ngày năm đêm, từ Los Angeles chạy đến New York, gọi cho Tiểu Tông hơn mười cuộc điện thoại. Khi ấy Tiểu Tông lưỡng lự rất lâu mới nói Loan Hoan đến New York.
Đặt chân tới New York đã là buổi tối cuối tuần, Loan Hoan mặc một chiếc sường xám của MC dẫn chương trình mà Tiểu Tông đã đưa trước rồi theo anh ta ra phía sau bước vào một buổi tụ tập bí mật. Hội quán bí mật này nằm ở khu A của thành phố New York, nơi đã được chính phủ quy hoạch, đi dọc theo hành lang như mê cung, vượt qua hàng ghế lô ngoài cửa rồi tiến vào đến những chiếc ghê tinh xảo.
Trong đó, bởi vì cô người yêu chưa đủ mười tám tuổi nên vị khách quý đến từ Anh đã bí mật tổ chức buổi biểu diễn này, trong ghế lô ước chừng có khoảng mười mấy người, bên cạnh mấy người đàn ông là các cô nàng xinh đẹp khêu gợi. Loan Hoan liếc mắt liền nhìn thấy Dung Doãn Trinh, ở một nơi như thế này biểu cảm của mấy gã đàn ông giống như nhau đều đắm chìm trong cảnh tượng xa hoa trụy lạc, cô nàng kiều diễm kê đầu trên chính bờ vai anh cười bẽn lẽn, ánh mắt mê ly.
Bọn họ không ai chú ý tới sự xuất hiện của cô mà đều bị hấp dẫn bởi trò chơi của vị khách người Anh và cô bạn gái bé bỏng của hắn. Người phục vụ mới học nghề cầm trên tay cái khay bày hơn mười quả cherry,vị khách người Anh cẩn thận chọn ra một quả số còn lại được phục vụ tiếp tục đưa đến, mỗi quả được đặt vào giữa hai khuôn mặt của mỗi cặp khách quý và bạn gái của người đó.
Chuyện tiếp theo chính là ăn cherry.
Nếu Loan Hoan đoán không sai, thì đây là một loại trò chơi biến thái nhưng lại rất được nam nữ hào hứng lựa chọn để chơi. Trong mười mấy quả cherry kia thật cũng có mà giả cũng có, loại cherry giả dùng bọt biển để tạo nên, loại này chỉ cần dính nước bọt vào lập tức sẽ tan ra, như vậy khi anh đào tan chảy, cặp nam nữ nào ăn phải môi liền chạm môi, sau đó đám bạn sẽ ồn ào kích động đòi hôn, biểu diễn một loạt động tác cơ thể.
Vị khách quý người Anh đó Loan Hoan biết, đó là tâm phúc của một chính trị gia người Anh, theo thông tin từ mật báo thì hắn có sở thích đặc biệt ví dụ như “Sưu tập tem”, vừa rồi khi hắn chọn lựa anh đào biểu cảm thật hưng phấn, có lẽ, hắn đặc biệt hi vọng sẽ chọn phải quả anh đào giả, không khí trong ghế lô khiến cho vị chính khách người Anh tuổi hơn năm mươi kia biểu hiện như một kẻ mới lớn.
Sự chú ý của bọn họ ngoài quả cherry còn có hai cánh môi đang dần dần sát lại vào nhau, rốt cuộc quả cherry mà vị chính khách kia chọn được là giả hay thật? Dung Doãn Trinh giống như cũng tò mò, anh yên lặng ngồi bên cạnh tên người Anh đó, nghiêng mặt, như cười như không.
Làm MC kiêm phục vụ, Loan Hoan chỉ có thể ngồi ở ghế lô quản lý chỉ đạo phục vụ phía sau, từ khoảng cách này rất gần Dung Doãn Trinh nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn xem cô thiên hậu người Latin mới nổi kia như chú chim nhỏ nép vào trong lòng anh.
Ngồi trong ghế lô đều là những người không thể đắc tội được, cô chỉ có thể chờ, đây là cơ hội khó có được vì ngày mai Dung Doãn Trinh sẽ bay đến Ấn Độ.
Đứng phục vụ ở khu vực bên ngoài, Loan Hoan gắt gao nắm lấy tay vịn xe đẩy thức ăn, tiếp theo chính là sự xuất hiện của cô.
Rốt cục, nhóm nam nữ kia đã chạm môi vào quả anh đào, mấy giây sau, bọn họ không hẹn mà cùng phát ra âm thanh tiếc hận, gã người Anh đó vận khí không tốt lắm chọn được một quả anh đào thật, hắn ta vẻ mặt uể oải dựa lưng quay về trên sofa, còn cô người yêu bé nhỏ sít sao dán sát cơ thể vào, đưa lên đôi môi kiều diễm, hiển nhiên, giờ này hắn ta đang hưng trí bừng bừng, bàn tay thô lỗ đẩy cô tình nhân bé nhỏ qua một bên.
Cô nhân tình kia không chỉ có đôi môi khêu gợi mà khuôn mặt cũng thập phần kiều diễm, trên khuôn mặt lạnh nhạt mang theo một chút xấu hổ, ánh mắt mang theo sự khiêu khích phớt qua hướng về phía Dung Doãn Trinh bên này.
Nghiễm nhiên, Dung Doãn Trinh đã trở thành con mồi hấp dẫn nhất trong mắt đám phụ nữ ở đây, cô bạn gái ngồi bên cạnh anh chắc cũng ý thức được điểm này nên liều mạng dùng bộ ngực kiêu ngạo đè ép Dung Doãn Trinh, nhìn thấy cảnh này, Loan Hoan hung hăng quay mặt đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Rốt cục, cũng đến phiên cô lên sân khấu.
Loan Hoan đẩy xe thức ăn đi theo quản lý, trên đó là những món ăn trung quốc đã được tỉ mỉ chọn lựa, Loan Hoan vẫn không có cơ hội tới gần khu vực bọn họ ngồi, nhưng mà cô đã nhanh trí đặt ở trước cái cốc của Dung Doãn Trinh tờ giấy nhỏ, phục vụ đem đồ ăn lên bàn cơm nhất định sẽ lấy đi.
Nhìn đến cái cốc có viết lời nhắn của mình được đặt trước mặt Dung Doãn Trinh, Loan Hoan thở dài một hơi nhẹ nhõm, vài phút sau, cô như ý nhìn thấy Dung Doãn Trinh cầm lấy cái cốc đó.
Khi ánh mắt Dung Doãn Trinh rơi xuống trong lòng cô rất khẩn trương, trong hoàn cảnh như này anh đối với cô mà nói thật xa lạ, một điểm cũng không giống cái người ở nhà đợi cô nấu cơm, mặc áo len cao cổ yên tĩnh ngồi ăn bữa tối .
Trả lời lại ánh mắt đang hạ xuống trên mặt cô, Loan Hoan làm khẩu hình “Doãn Trinh”.
Vài giây sau, ánh mắt anh từ trên mặt Loan Hoan rời đi, anh gọi người phục vụ đến gần rồi thấp giọng nói chuyện, nói xong ánh mắt lại một lần nữa trở lại chỗ Loan Hoan, ra hiệu em lại đây.
Mặt khác gã phục vụ đi tới trước mặt Loan Hoan, cô đi theo sau hắn, cách sofa khoảng ba thước gã phục vụ yêu cầu Loan Hoan đứng ở nơi đó.
Đứng lại, Loan Hoan ở trong lòng cười khổ, thật không ngờ một người vợ muốn gặp chồng mình lại phải kiểu cách thế này, thậm chí còn phải dùng đến cả tờ giấy nhỏ để nhắn tin.
Ghế lô hình vuông, bốn phía tường là bức tranh sơn dầu lớn, trần nhà cũng là tranh sơn dầu còn dùng kiểu vẽ 3D mô phỏng, nhân vật bên trong được miêu tả trông rất sống động, Loan Hoan vừa đứng thì âm nhạc liền ngừng lại làm cho không khí cực kỳ yên tĩnh.
Hơn mười ánh mắt từ trong ghế lô phóng ra, loại không khí yên tĩnh ngột ngạt kiểu này làm cho Loan Hoan không được tự nhiên, cô chỉ có thể kiên trì mím chặt khóe miệng nhìn chằm chằm vào Dung Doãn Trinh.
Loan Hoan đưa cho Dung Doãn Trinh tờ giấy trên đó có viết: Em có lời muốn nói với anh.
“Nói đi!” Dung Doãn Trinh bỗng nhiên mở miệng.
“Cái gì?” Bị hơn mười ánh mắt vây chặt làm Loan Hoan hoảng loạn, cô theo bản năng hỏi lại.
“Cô không phải có chuyện muốn nói với tôi sao? Tiểu thư Christie’s.” Dung Doãn Trinh mỉm cười, chăm chú nhìn cô, tiếng nói không cao không thấp.
Dung Doãn Trinh thế nào lại kêu cô là “Tiểu thư Christie’s “, Loan Hoan ngẩn người, nhìn chằm chằm Dung Doãn Trinh.
“Cô ngây ra đấy làm gì?” Dung Doãn Trinh không kiên nhẫn.
“Doãn Trinh…” Loan Hoan có chút không biết làm sao.
“Tôi nghĩ, cô có thể đứng ở chỗ này chắc là tốn không ít công sức? Thôi được, tôi cho cô một cơ hội.” Dung Doãn Trinh nâng tay lên xem. “Nhưng mà, cũng chỉ có thể cho cô nhiều nhất là năm phút.”
Cô ca sĩ ngồi trong lòng Dung Doãn Trinh nhẹ nhàng cười ra tiếng, Loan Hoan nhìn một vòng đám người ở trong này, bọn họ đều ở dùng ánh mắt chờ