Editor: Lưu Tinh
“Anh cần phải làm gì với người phụ nữ như em?” Dung Doãn Trinh ghé vào tai Loan Hoan, gằn từng tiếng.
Loan Hoan muốn nói gì đó nhưng chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc. Cô muốn nói rằng: Doãn Trinh, vì anh để ý nên em cũng bắt đầu để ý.
Thế nhưng câu nói bật ra từ trong miệng Loan Hoan lại là: Vậy thì sao?
Thời điểm nụ hôn nặng nề của Dung Doãn Trinh ập tới, Loan Hoan ngây ngốc đón lấy. Cô cho rằng nơi này vẫn là ở Brazil, cho rằng bất luận cô làm gì quá đáng thì vẫn sẽ được anh bao dung.
Khi anh rời đi, Loan Hoan cho rằng anh đã cắn nát môi cô đến sưng vù lên rồi. Theo bản năng cô dùng đầu lưỡi liếm môi, khi nếm thấy vị tanh của máu thì Loan Hoan lấy tay sờ lên môi.
Ngón tay cô dính đầy chất lỏng màu đỏ. Cô ngước mắt nhìn Dung Doãn Trinh, nơi khóe miệng và trên cánh môi anh cũng đều dính chất lỏng màu đỏ tươi ấy. Dung Doãn Trinh mỉm cười với cô. Đôi môi đỏ tươi khiến nụ cười của anh trở nên thật đáng sợ. Nụ cười vô cùng tương xứng hòa hợp với kiểu tóc và vóc người tinh tế của anh, nguy hiểm mà cuốn hút.
Loan Hoan ngơ ngác nhìn khóe miệng của Dung Doãn Trinh. Cô xác định máu trên miệng hai người đều là máu của cô, cánh môi cô liền không khỏi run lên.
Dung Doãn Trinh lại có thể cắn nát môi cô.
Loan Hoan ngơ ngác nhìn Dung Doãn Trinh. Một giây kia Dung Doãn Trinh trong mắt cô trở nên thật điên cuồng. Giống như trên đời này không có chuyện gì là anh không dám làm, bao gồm cả giết người.
Giờ phút này, trên gương mặt điển trai của Dung Doãn Trinh còn có những vệt máu khác, anh nói đó là máu của Lý Nhược Tư.
Giây tiếp theo, Loan Hoan run run nói: “Dung Doãn Trinh, anh giết Lý Nhược Tư rồi?”
Nếu như vài giây trước anh còn có chút chờ mong thì giờ phút này, khi cô hỏi ra câu đó, Dung Doãn Trinh cảm thấy lồng ngực nghẹt thở.
Rốt cuộc, mọi thứ vẫn quay trở lại thời gian trước đây, Dung Doãn Trinh nhớ tới buổi sáng đầu tiên cô đến Brazil, còn có cái nhìn đầy khích lệ.
“Dung Doãn Trinh, có phải anh đã giết Lý Nhược Tư không?” Cô hỏi anh đến lần thứ hai vấn đề này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin, như thể muốn nói: Dung Doãn Trinh, nói với em, anh không có giết anh ấy, không có!
Dung Doãn Trinh cũng muốn giết Lý Nhược Tư lắm chứ. Lúc ấy, có một thứ gì đó đã từng bị đè nén rất lâu nay lại mãnh liệt sôi sục trong người anh, không gì có thể ngăn cản.
Nhưng khi mắt thấy nắm đấm của mình sắp chạm vào huyệt thái dương của Lý Nhược Tư thì trong đầu anh lại hiện ra vẻ mặt thương tâm muốn chết của cô. Có lẽ, lúc anh hạ gục Lý Nhược Tư rồi, anh sẽ được chiêm ngưỡng biểu tình sinh động đó của cô.
Dung Doãn Trinh thu hồi khóe miệng tươi cười, hiện tại anh không cách nào nâng lên đường cong châm biếm cô. Anh cúi đầu, nhìn thoáng qua lễ phục đang rơi trên mặt, muốn nhặt nó lên sau đó nhanh chóng rời đi. Đêm nay anh đã làm rất nhiều sự việc vượt quá giới hạn chịu đựng của mình, bao gồm cả việc đến đây.
Vừa định khom lưng thì đột nhiên có một luồng lực ập tới tông mạnh vào anh, khiến anh hơi lảo đảo lui về sau một bước. Dung Doãn Trinh nhíu mày.
Giây tiếp theo, một đôi tay nhào tới gắt gao níu chặt cổ áo anh. Người phụ nữ trước mắt gào thét: “Dung Doãn Trinh, con mẹ nó, anh mau nói cho em biết: có phải anh đã giết Lý Nhược Tư rồi không?”
Anh đẩy cô ra, lần này, không có chút gì “thương hương tiếc ngọc”, cứ như vậy mà đẩy cô ra. Người phụ nữ liền bị xô ngã trên mặt đất.
Nhặt lễ phục dưới đất lên, Dung Doãn Trinh hướng về phía cửa. Từ trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của người phụ nữ. Đó là vợ của anh, nhưng từ trong giọng nói của anh lại như chẳng hề có chút độ ấm nào.
Anh nói: “Trên thế giới này, có một loại người có thể dễ dàng tha thứ sau khi bị lừa gạt một lần, nhưng không thể tha thứ cho lần bị lừa gạt thứ hai. Anh nghĩ, anh chính là loại người đó. Vừa rồi em hỏi anh vậy thì sao phải không? Anh nghĩ mình đã có đáp án rồi. Loan Hoan, em đã quên mất lời tuyên thệ của chúng ta trong hôn lễ.”
“Bất luận là sung sướng hay khổ đau, phú quý hay bần cùng, thuận lợi hay gian nan, khỏe mạnh hay đau ốm, chúng ta đều tôn trọng nhau, giúp đỡ nhau, quan tâm nhau và một lòng yêu thương nhau. Anh nghĩ, hiện tại tất cả những điều đó đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Dung Doãn Trinh mặc áo khoác vào, đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Dung Doãn Trinh biết bản thân sẽ không bao giờ mở lại cánh cửa này nữa.
Tựa như mấy lần trước đây, anh máy móc đi ra khỏi cánh cổng, mở cửa xe, ngồi vào trong xe. Anh chỉ ngồi đó mà chưa lái xe ngay. Dung Doãn Trinh châm điếu thuốc, hiện tại, anh cần bình tâm suy nghĩ một chút.
Sau khi điếu thuốc cháy được một nửa, anh nhìn thấy một người phụ nữ vội vàng chạy ra ngoài. Trong tay cô cầm điện thoại di động, chạy cực nhanh đến chỗ chiếc xe của mình.
Điếu thuốc trong tay Dung Doãn Trinh còn chưa cháy hết, cả cô cùng chiếc xe đã mất hút. Chắc là cô đang vội vàng chạy đi tìm người mình yêu, xem thử anh ta có thật sự đã bị giết hay không.
Cha anh đã từng nói: Doãn Trinh, những gì quá khó khăn thì con phải học cách từ bỏ, bởi vì cuộc sống của chúng ta phức tạp hơn cuộc sống của rất nhiều người.
Có lẽ, cha anh nói đúng.
Dung Doãn Trinh đem nửa điếu thuốc còn lại ném ra ngoài cửa sổ, khởi động xe.
Như vậy cũng tốt, ít nhất từ nay về sau, anh cũng không cần thiết phải lo lắng đề phòng nữa.
Ánh đèn pha ô tô rọi vào trước cửa rạp hát Trung Quốc. Lý Nhược Tư với gương mặt sưng phồng, đứng đó vẫy tay với Loan Hoan.
Trong tay nắm chặt chìa khóa xe, Loan Hoan bước từng bước một về phía Lý Nhược Tư. Trước đó Loan Hoan đã nhiều lần gọi vào di động của Lý Nhược Tư, thế nhưng đến khi có người nghe máy thì lại là một giọng nói xa lạ nói cho cô biết họ chỉ tình cờ nhặt được điện thoại của anh ở trước cửa rạp hát Trung Quốc. Sau đó Loan Hoan liền gọi cho Lý Tuấn Khải. Lý Tuấn Khải nói bởi vì sức khỏe ông không tốt nên đã để Lý Nhược Tư cầm thư mời tới rạp hát Trung Quốc. Lý Tuấn Khải còn nói cho Loan Hoan biết ông vẫn chưa liên lạc được với Lý Nhược Tư.
Trên đường đi, Loan Hoan thậm chí đã dự tính cho tình huống xấu nhất.
Đứng trước mặt Lý Nhược Tư, Loan Hoan ngẩng đầu hỏi: “Lý Nhược Tư, anh chưa chết?”
Lý Nhược Tư không trả lời câu hỏi của Loan Hoan mà lại vui vẻ nói: “Tiểu Hoan, em còn nhớ không? Năm đó cũng giống như hiện tại, anh đánh nhau với bạn cùng lớp, măt mũi sưng vù như cái đầu heo chẳng dám về nhà, sau đó chính em đã tìm được anh. Lúc thấy em đến anh thật sự