Editor: Lưu Tinh
Đêm thứ hai tại trang trại ở New Jersey, Loan Hoan mê hoặc Dung Doãn Trinh. Theo lời dặn của bác sĩ Tom, cơn đau tiếp theo của Dung Doãn Trinh sẽ ập đến trong khoảng nửa giờ nữa.
Cho nên, ngay khi Dung Doãn Trinh vừa mở cử phòng mình thì liền nhìn thấy một người đẹp đang nằm trên giường. Đương nhiên, cô còn bày ra một thư thế hết sức gợi cảm.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, cô làm ra vẻ vô tội: Doãn Trinh, em quen giường.
Nhìn người phụ nữ nằm thư thái trên giường, Dung Doãn Trinh lạnh giọng: “Có lẽ em thích chiếc giường này? Vậy đêm nay chiếc giường này sẽ nhường lại cho em.”
“Doãn Trinh, mấy con gà tây nhà anh…” Loan Hoan cuống quýt sửa lại: “Không, không, là mấy con gà tây nhà chúng ta. Doãn Trinh, công nhận là chúng to như đà điểu vậy. Em sợ là buổi tối có khi chúng sẽ lẻn vào đây quắp em đi mất. Vậy thì anh sẽ không bao giờ nhìn thấy em nữa đâu!”
Nghe nói, hầu hết đàn ông đều không muốn mất thời gian thảo luận với loại phụ nữ ngực to không có não. Không biết hiện tại có phải cô cũng giống như vậy không…
Gà tây to như đà điểu? Bị cô so sánh như vậy… thôi thì miễn cưỡng cũng xem như có chút giống đi. Nhưng mà gà tây nửa đêm sẽ mang cô đi? Quả thật là nói dối trắng trợn mà. Những chuyện này chỉ có mấy đứa nhỏ tám tuổi mới dám nói, cô lại mặt dày nói cứ như thật. Được rồi, cũng may cô còn kết hợp với giọng điệu hài hước, cũng không đến nỗi quá gượng gạo.
Nhân cơ hội, Loan Hoan từ trên giường bò dậy. Dung Doãn Trinh đang đứng ở trước giường, cô quỳ trên giường, dán mặt vào lòng anh.
“Doãn Trinh, em muốn ngủ với anh, không được cự tuyệt em.”
Tắt đèn, trong phòng trở thành trạng thái tĩnh mịch. Anh nằm nghiêng người, cô lăn tới lộn lui muốn nằm trong lòng anh.
Năm phút trước, Dung Doãn Trinh cảnh cáo cô: Tốt nhất em nên thông minh một chút, nếu còn nói những lời ngớ ngẩn sẽ lập tức ném em xuống giường.
Cô quả nhiên là chỉ nằm ngoan ngoãn trong lòng anh thôi.
Đêm mỗi lúc một thâm trầm, và rõ ràng là đôi nam nữ đang nằm trên giường kia không hề buồn ngủ.
Dung Doãn Trinh nghiến răng nghiến lợi. Thân thể anh vốn đã sớm cảm nhận được điều khác thường. Có lẽ chỉ sau mười phút kể từ lúc hai người cùng lên giường nằm, các đầu nút dây thần kinh của anh đã nhanh chóng truyền tín hiệu đến đại não. Anh biết rằng cơn đau sắp ập đến.
Cảm nhận được các cơ bắp của Dung Doãn Trinh bắt đầu căng cứng, Loan Hoan ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên yết hầu anh. Anh gục đầu xuống dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô. Cô với tay vén vạt áo anh lên, các ngón tay trêu chọc ở bụng anh một lúc, sau đó bắt đầu lôi kéo lưng quần anh. Vừa định tuột xuống thì bàn tay nhỏ bé đã bị Dung Doãn Trinh bắt lấy.
“Tiểu Hoan, không cần.” Dung Doãn Trinh cúi đầu hôn lên tóc cô. “Vượt trên bảy mức độ đau thì cơ thể đàn ông không thể nảy sinh phản ứng được… Em hiểu chưa?”
Bảy mức độ đau? Các học giả đã từng đã miêu tả cảm giác đau đớn của con người theo các mức độ khác nhau. Có một số bệnh nhân ý chí bạc nhược sẽ không chịu nổi đau đớn mà đâm đầu vào tường. Loan Hoan vừa nghe tim liền đau như bị đao cắt.
Cô rút tay khỏi bàn tay của Dung Doãn Trinh, nhanh chóng cởi hàng nút áo của anh, đẩy vạt áo ngủ ra hai bên. Ngón tay cô miết dọc theo xương quai xanh của anh, sau đó từ từ dời xuống. Khi đến trước ngực anh thì cô ngừng lại một chút. Các ngón tay nhẹ nhàng tách ra, vuốt ve hai điểm đỏ hồng đầy mẫn cảm của anh. Cô học theo cái cách mà Dung Doãn Trinh vẫn thường làm với mình, nhẹ nhàng ma sát, tùy ý trêu chọc. Thế nhưng cọ tới cọ lui một hồi dường như cũng chẳng thu được kết quả gì, bởi vì cả người anh vẫn đang căng cứng.
“Tốt lắm.” Dung Doãn Trinh xoa tóc cô. “Tiểu Hoan, ngoan, nằm yên đi. Bằng tất cả kinh nghiệm của mình, anh cam đoan một điều rằng: em chỉ cần nằm yên cùng anh đợi nó trôi qua.”
Loan Hoan vẫn không bỏ cuộc.
Anh lại hạ thấp giọng nói: “Sau nửa đêm, chúng ta có rất nhiều thời gian, hửm?”
Anh đột nhiên nâng cao giọng ở chữ cuối. Bởi vì… Trong ánh sáng mờ ảo, ở bên dưới người anh, những lọn tóc đen mềm mại được hất sang một bên để lộ sườn mặt hoàn hảo đang nghiêng một góc bốn mươi lăm độ.
Gương mặt xinh đẹp đó tựa lên lồng ngực trái của anh. Các ngón tay mảnh khảnh vẽ vài vòng tròn trên cơ ngực rắn chắc. Sau đó, chiếc lưỡi mềm mại đột nhiên liếm nhẹ lên đỉnh ngực anh. Đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển, kế đến hai cánh môi đỏ au ngọt ngào mút lấy. Hình ảnh này vô cùng kiều diễm.
Rõ ràng sự gợi cảm mê hồn đó đã thành công khơi dậy dục vọng trong anh. Từ các đầu ngón chân anh cảm nhận được có một luồng điện đang chạy dọc khắp thân thể, đánh thẳng vào trung khu thần kinh. Cuối cùng nơi cổ họng anh bật ra một tiếng kêu: “A…”
Tiếng “a” kia như là đang ngâm nga.
Một giọng nói mềm mại đáng yêu rót vào tai anh: “Doãn Trinh, anh tin không, còn chưa đạt tới mức bảy đâu.”
Loan Hoan không biết mức độ đau của Dung Doãn Trinh có đạt tới mức bảy hay không, cô chỉ biết là khi cô tóm lấy lưng quần anh thì anh không còn bắt lấy cổ tay cô nữa. Cứ như vậy mặc cho bàn tay cô luồn vào bên trong, thành công nắm giữ.
Cho đến khi một làn sóng mạnh mẽ nhất ập tới đánh vào các giác quan của Dung Doãn Trinh, cơn đau đớn tột cùng cuối cùng cũng đến. Loan Hoan nắm lấy vật đàn ông cứng rắng nóng bỏng của anh, yêu thương mà vỗ về và an ủi nó.
Gương mặt cô áp sát vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé liên tục di chuyển lên xuống.
Lần này, cô không sợ hãi, không hề thẹn thùng, cũng không kiêng kỵ mà bật ra tiếng thở dốc yêu kiều của mình. Cho đến khi một chất lỏng nóng rực bắn đầy trong lòng bàn tay cô. Loan Hoang ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Dung Doãn Trinh. Anh cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Dung Doãn Trinh mở miệng: “Tiểu Hoan, bị em nói trúng rồi, vẫn chưa tới mức bảy.”
“Vậy thì là mức mấy?”Loan Hoan hỏi.
“Không biết! Anh phải nghiên cứu lại …”Dung Doãn Trinh kéo dài âm cuối.
Đêm thứ ba, Loan Hoan và Dung Doãn Trinh bình yên cùng nhau vượt qua. Chỉ là khi thức dậy, Loan Hoan lại phát hiện bàn tay mờ ám của Dung Doãn Trinh đang vùi sâu trong quần áo cô. Loan Hoan cẩn thận kéo tay anh ra, xuống giường, vén một nửa rèm cửa sổ.
Bên ngoài khung cửa sổ là một khoảng trời rộng lớn.
Ngày thứ tư, mặt trời buổi chiều lười biếng đổ ánh nắng xuống khu trang trại. Sau mấy lần đề nghị, cuối cùng Dung Doãn Trinh cũng đồng ý cho Loan Hoan nhìn vết thương của anh. Có lẽ, mấy tháng sau, nơi này sẽ để lại trên vai anh một vết sẹo hình chữ V.
Ngày thứ năm, Dung Doãn Trinh cùng Tiểu Tông đi đào khoai tây. Dung Doãn Trinh bình thản xách một thùng đầy khoai tây, ý bảo với mọi người rằng: vết thương của anh chẳng còn đáng ngại.
Cuộc sống ở trang trại mỗi ngày trôi qua rất đơn giản. Ngoại trừ tới bữa thì ăn cơm, Loan Hoan chỉ có ngồi xem tivi. Mấy ngày nay cô xem nhiều nhất chính là chương trình dạy nấu ăn. Cô vốn không giỏi trong việc này nên lo lắng muốn tìm hiểu cho kĩ. Cô muốn nấu cho Dung Doãn Trinh ăn. À mà không chỉ mình Dung Doãn Trinh mà còn có mấy đưa nhóc của bọn họ ăn.
Đêm nay, nhà bếp đặc biệt chuẩn bị vài món hải sản tươi ngon cho họ. Những con hàu nướng thơm nức mũi được đặt trước mặt Dung Doãn Trinh. Bác sĩ Tom liền kéo đĩa hàu về phía mình. Sau đó ông giải thích: hiện tại vết thương của Dung tiên sinh còn chưa lành hẳn, không thích hợp ăn hàu.
Bác sĩ Tom vừa dứt lời, Loan Hoan liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt chọc thẳng lên mặt cô. Loan Hoan bị nhìn đến cảm thấy vô cùng xấu hổ. Dung Doãn Trinh thấp giọng quát một tiếng: “Mọi người không cần ăn cơm sao?”
Sau khi nhận thấy được Loan Hoan hơi mất tự nhiên, Dung Doãn Trinh cũng cảm thấy không được thoải mái.
Bữa tối ở đây luôn bắt đầu khá sớm. Sau khi dùng xong bữa tối, bên ngoài bầu trời vẫn còn sáng sủa. Loan Hoan nhìn sang khu trại nuôi gà tây. Dung Doãn Trinh và bác sĩ Tom đang đứng bên đó. Hai người cúi đầu nói nhỏ gì đó với nhau, sau cùng cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Loan Hoan. Cô bối rối liền đóng cửa sổ lại. Trong khi bác sĩ Tom cười sung suớng khi thấy người gặp họa, Dung Doãn Trinh thì có vẻ vô cùng buồn bực.
Khoảng mười giờ, Loan Hoan lầm lũi trở về phòng. Bởi vì Dung Doãn Trinh cần xử lý một số việc nên anh bảo Loan Hoan về phòng trước. Hiện tại, tình trạng vết thương của Dung Doãn Trinh đã ổn định, cho nên bọn họ cũng không cần thiết phải phân phòng ngủ. Liên tục mấy đêm rồi cũng không có gì trở ngại. Tối nào Loan Hoan đều giúp Dung Doãn Trinh gối đầu cho thoải mái và hai người đắp chăn riêng. Chỉ là mỗi buổi sáng sau khi thức dậy cô đều phát hiện mình và Dung