Edit: Lynklynk
Beta: Yuè Yīng
***
Dung Doãn Trinh đã không thực hiện cắt chỉ sau một tuần phẫu thuật. Anh giải thích là muốn ở lại lâu hơn một chút, anh muốn kéo dài thời gian cắt chỉ, như vậy họ có thể ở trong này nhiều hơn mấy hôm.
Đây thực sự là một người đàn ông thơ ngây, Loan Hoan liếc mắt xem thường Dung Doãn Trinh một cái.
Nhưng Loan Hoan thật sự thích cuộc sống nơi này. Cô thích nhất là thời gian ngồi bên cạnh Dung Doãn Trinh xem anh câu cá, có lẽ nói là chờ cá mắc câu, thời gian chờ đợi là khoảnh khắc rất đẹp. Ánh nắng cuối tháng mười là màu vàng kim mà Loan Hoan thích nhất.
Họ đến New Jersey ngày thứ mười một mới bắt đầu tiến hành cắt chỉ. Nếu trước kia nói là muốn như vậy, vai của Dung Doãn Trinh có thêm một vết sẹo hình chữ V.
Bác sĩ Tom với chiếc mũi to nói rắng vết thương của anh sẽ quan sát thêm hai ngày nữa. Ý là hai ngày tới vẫn không thể vận động kịch liệt được, đương nhiên bao gồm cả hạng mục vận động trên giường.
Những lời bác sĩ Tom nói Loan Hoan đã nghe thấy, không chỉ đang nghe mà còn nhìn. Cô càng nhìn càng cảm thấy nói Dung Doãn Trinh là có đạo lý. Mũi của bác sĩ Tom không hẳn là to, người đàn ông này liệu có bị từ chối vì chiếc mũi to này không?
Cuối cùng Dung Doãn Trinh phải lấy tay che đi mắt cô, đem đầu cô để dưới cánh tay của mình, hung hăng cảnh cáo: “Loan Hoan, không được tùy tiện nhìn người đàn ông khác.”
Dung Doãn Trinh còn nói: “Loan Hoan, anh phát hiện gần đây em giống như là biến thành ngốc nghếch rồi.”
Uhm ! Loan Hoan cũng nghĩ như vậy.
Vì thế cô ngẩng đầu nhìn Dung Doãn Trinh: “Vậy anh thích em ngây ngốc một chút hay thích em thông minh một chút.”
Dung Doãn Trinh nghĩ nghĩ rồi nói: “Vẫn là ngây ngốc một chút tốt hơn.”
“Uhm, vậy sau này em biểu hiện ngây ngốc một chút là được rồi.” Loan Hoan nghĩ nghĩ rồi nói.
Một giây sau Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh kéo ngã vào lưng anh.
Thời gian như thế này luôn ở vùng ngoại ô New Jersey luôn không ngừng trình diễn. Hạnh phúc luôn khiến Loan Hoan muốn quỳ trên mặt đất hôn đầu vận mệnh. Cho đến nay Loan Hoan luôn cảm thấy hạnh phúc là việc của người khác, hạnh phúc luôn thuộc về một cô gái như vậy.
Thời gian Loan Hoan ở New Jersey, Lý Nhược Vân có gọi điện cho cô.
“Hiện tại cậu ở đâu?”
“Ở cùng với anh ấy.” Loan Hoan trả lời như thế.
“Như vậy hãy quý trọng thời gian ở cùng với anh ấy đi.” Lý Nhược Vân cứ thế nói cho xong, giọng nói có chút hung ác lạnh lẽo.
Thời điểm rất hạnh phúc Loan Hoan sẽ luôn nhớ tới câu nói mà Lý Nhược Vân đã nói trong cuộc điện thoại kia. Như hôm nay cô và Dung Doãn Trinh cắt khoai tây trong bếp, đây là ngày thứ mười ba họ ở tại New Jersey, bộ phận đối ngoại thông báo ngày Dung Doãn Trinh sẽ đến Ấn Độ, vài ngày nữa họ sẽ rời New Jersey trở về Los Angeles.
Vốn dĩ Loan Hoan sẽ cắt khoai tây, Dung Doãn Trinh đứng nhìn, nhưng cuối cùng lại biến thành Dung Doãn Trinh cắt khoai tây Loan Hoan đứng nhìn. Vì Dung Doãn Trinh cảm thấy Loan Hoan sẽ cắt tay cô thành một đường đẫm máu.
Cũng không biết tại sao Loan Hoan nhìn nhìn sau đó không tự chủ được mà giơ tay ra sờ lên mặt Dung Doãn Trinh. Theo mi anh lên thái dương, chạm vào tóc mai của Dung Doãn Trinh, thật thoải mái.
Một âm thanh tức giân đột nhiên vang lên, Dung Doãn Trinh cầm lấy ngón tay. Khi Loan Hoan hỏi anh có việc gì, anh liền cáo buộc cô nhìn thấy con ngựa hạnh phúc của mình.
“Dung Doãn Trinh, anh sẽ không bị cắt vào tay đấy chứ?” Loan Hoan đưa ra chất vấn.
Khi nãy Dung Doãn Trinh vẫn còn thề rằng anh cắt khoai tây chưa bao giờ bị cắt vào tay, chuyện như vậy căn bản sẽ không xảy ra với anh.
“Không có, đừng có ăn nói linh tinh.” Dung Doãn Trinh ngụy biện.
Loan Hoan mạnh mẽ mở bàn tay Dung Doãn Trinh, phát hiện Dung Doãn Trinh thật đúng là bị thương ở tay. Nhìn máu đang từ ngón trỏ chảy ra, Loan Hoan không chút nghĩ ngợi, cúi đầu nắm chắc lấy ngón trỏ của Dung Doãn Trinh.
Chờ đến khi Loan Hoan buông ngón tay của Dung Doãn Trinh ra, ngẩng đầu nhìn Dung Doãn Trinh đang có ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
“Sao thế?” Giọng nói Loan Hoan có chút chột dạ.
“Dính ở đây.” Dung Doãn Trinh chỉ ngón tay vào cánh môi của Loan Hoan.
Đối diện với cửa kính ấn nhẹ vào mặt Loan Hoan, đôi môi cực kì đỏ hẳn là dính phải máu của Dung Doãn Trinh rồi, ngón tay còn chưa sờ được lên môi đã bị Dung Doãn Trinh nắm lấy cổ tay. Dung Doãn Trinh bước về phía trước một bước, giơ tay ra ôm thắt lưng cô về phía mình, cúi xuống môi anh liền đặt xuống môi cô.
Chờ đến khi anh dùng môi của mình, còn có tay của anh đang tự do lướt trên người cô khiến cả người cô bỗng chốc trở nên mềm nhũn. Buông cô ra, anh nắm tay cô đến góc gần nhất bên trái, anh ra hiệu cho cô ngồi lên một chỗ trống trên bồn rửa. Anh kéo lại bức rèm trên cửa sổ.
Loan Hoan kéo áo Dung Doãn Trinh: “Doãn Trinh, anh đây là muốn làm cái gì?”
Người đàn ông không trả lời cô, mà còn kéo tay cô đưa tay cô lên môi của anh. Từng chút từng chút một nhẹ nhàng cắn, cuối cùng anh cắn thật đạu vào ngón út của cô.
“Á.” Loan Hoan nhẹ nhàng kêu lên.
Phát hiện ánh mắt của Dung Doãn Trinh càng ngày càng trầm tối ám muội, ám muội trong lòng cô nhẹ nhàng cũng đột ngột hoang mang rối loạn.
Cho nên khi Dung Doãn Trinh mới xoay người đi Loan Hoan liền kéo tay anh hoang mang rối loạn hỏi: “Doãn Trinh, anh muốn đi làm cái gì?”
“Đi khóa cửa phòng bếp lại.” Anh trả lời, giọng nói thấp đến mức không thể thấp hơn.
Ngồi trên bồn rửa Loan Hoan ngẩn ngơ ngây ngốc đi mấy phần, sau lại hỏi: “Muốn khóa cửa để làm gì?”
Giờ phút này Dung Doãn Trinh đã khóa trái cửa xong rồi.
Chờ đến khi Dung Doãn Trinh lại gần cô, Loan Hoan vẫn đang mấp máy miệng, Dung Doãn Trinh lại hôn vào môi qua.
Khi đang hôn cô tay anh cũng không nhàn rỗi. Tay anh mở khăn trùm đầu của cô ra, thả xuôi tóc cô xuống. Để mái tóc cô xõa nghiêng về bên vai phải, ngón tay dọc theo mái tóc cô đi xuống, kéo thân áo lên và đi vào.
Giọng khàn khàn nói cho cô ấy biết: “Hoan, vốn dĩ định chờ đến tối nhưng bây giờ có vẻ không chờ được nữa rồi.”
Ở New Jersey bọn họ là lần thứ hai yêu trong phòng bếp. Nếu thời gian này có một người đi từ ngoài vào thì anh ta nhất định sẽ không phát hiện ra được trong khoảng cách nhỏ giữa tủ lạnh và tủ quầy kia có một đôi nam nữ đang trốn trong đó, thân thể họ đang gắt gao quấn quýt lấy nhau.
Ban đầu Loan Hoan có chút chống cự, chỉ là Dung Doãn Trinh vẫn dễ dàng tìm thấy chống lại. Sau đó hôn cô, ôn nhu ngọt ngào hôn cô, từ mái tóc đến môi cô rồi đến cổ.
Chờ đến khi trái tim cô trở nên nghe lời, thân thể cô cũng trở nên nóng lên, bàn tay anh liền đè nặng lên mông cô, nhẹ nhàng xâm nhập vào.
Chờ đến khi anh đi vào nơi sâu nhất của cô, không biết tại sao Loan Hoan lại nghĩ đến những lời của Lý Nhược Vân nói trong điện thoại “Vậy hãy quý trọng thời gian hiện tại đi.”
Những lời như vậy ngữ khí giống như tỏ rõ một điều: “Không hưởng thụ sẽ không kịp nữa rồi.”
Lý Nhược Vân giống như một phù thùy trong nơi rừng rậm hắc ám.
Khi Loan Hoan chưa kịp chuẩn bị thì cơ thể đã nghênh đón một kích bất ngờ, tay cô duỗi thẳng ra nắm lấy rèm cửa sổ kéo xuống, sau đó rèm cửa rơi xuống bao bọc lấy cô và anh.
Giờ phút này, thân thể của họ gắt gao quấn quýt triền miên với nhau. Chân cô kẹp lấy eo anh và anh đang trong thân thể cô. Cô ngồi trên bồn rửa tay gác lên vai, chân cô mở ra đến cực hạn. Mở chân quấn lấy eo anh, anh vẫn trong cơ thể cô, dùng vật nóng bỏng cứng ngắc của mình đi vào nơi mềm mại nhất của cô.
Rèm cửa sổ ngăn cách thành hai thế giới khác biệt, bên ngoài là một thế giới sang sủa, bên trong là thế giới chỉ có một ánh sánh mờ nhạt duy nhất chiếu từ chân họ đi lên.
Cô cúi đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt ngây ngốc, đây là ánh sáng xinh đẹp và duyên dáng.
Người đàn ông đã phá vỡ thế giới với cú thúc mạnh của mình, rèm cửa trên người bọn họ đang run rẩy, ánh sáng xuyên qua từ dưới chân họ cũng đang run rẩy theo.
Chỉ một vài tiếng đã làm cho âm thanh của cô tan vỡ, dù là vậy nhưng cô vẫn miễng cưỡng nói: “Doãn Trinh, bây giờ không có rèm cửa sổ, sẽ bị người ta nhìn thấy.”
Có một sân bóng rổ bên ngoài trang trại, khuôn bóng rổ hướng về phía họ. Bên ngoài tiến dribble vang lên “leng keng”. Người bên ngoài chỉ cần thoáng nhảy lên là có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong rồi.
Loan Hoan vừa nói xong, người liền bị mang ra khỏi bồn rửa. Một giây sau lưng của cô liền dán trên