Long Vũ chẳng làm gì được đành phải chấp nhận sự thật người đang chùm khăn ở trên đầu thật ra chính là Sở Hạo.
-"Con không tin.
Tại sao cha lại bỏ con cơ chứ?"
Cho dù anh muốn nói gì đi chăng nữa thân thể của ông cũng chẳng có phản hồi gì.
Bởi bây giờ ông chỉ là một xác người không động đậy.
Nhưng liệu đó có phải là kết thúc của anh không? Hay đó là việc mà anh sẽ phải đối mặt?
Long Vũ quay đầu lại mà nhìn Sở Hạo đang nằm im ở trên giường.
Anh biết dù mình có nói hay thậm chí gào lên đi chăng nữa cũng không thể mang ông trở lại được.
Trong lòng anh dường như là suy nghĩ đang đổ lên đầu
-Vậy hóa ra giấc mơ đó là thật sao? Tất cả đều là tiên tri? Nếu vậy thì...
Sở Hạo nghĩ một lúc nhưng anh cũng chần chừ không biết mình có nên lấy không? Một lúc anh mới quyết định lấy tờ giấy ở trong túi quần mà anh đã mơ thấy.
Long Vũ khẽ mở khăn trắng ra mà nhìn quả nhiên bên trong túi quần chúng là một tờ giấy màu trắng.
Anh không biết bên trong tờ giấy là gì? Nhưng vì tò mò nên anh lôi tờ giấy ra mà đọc.
Long Vũ ngồi xuống ở ghế bệnh viện đằng trước đối diện với phòng bệnh nhân.
Anh mở tờ giấy ra đọc, Như Tịnh ở gần nhìn thấy nhưng cũng không dám nói ra bởi vì sợ anh sẽ quát lớn nên tính cô cũng chẳng làm gì mà chỉ đành chọn cách im lặng.
Bầu không khí càng im lặng đến nỗi chẳng có ai nói gì nhưng thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng khóc nấc của người nào đó.
Im lặng vẫn là im lặng chẳng có ai dám nói gì nhưng âm khí dường như vẫn còn phát ra mà lạnh đến đáng sợ.
Long Vũ hai tay cầm lấy tờ giấy mà tay cứ run rẩy lên có lẽ anh đã đọc tờ giấy nhưng ông viết trên tờ giấy là gì mới khiến anh làm hành động đó.
-Tại sao lại vậy?
Long Vũ nhìn dòng chữ ở trên tờ giấy vừa nhìn mà khóc nấc lên.
Đôi mắt nghiêm nghị giờ đây lại đỏ hoe lên cứ chảy dài ra má.
Anh nghẹn ngào mà nhìn
Nội Dung Bức Thư:
Con nghĩ ta viết bức thư này chắc là ta điên lắm? Nhưng thật ra ta lại không thể nói hết được tất cả suy nghĩ ở trong lòng mình nên ta đành phải làm vậy.
Con biết không? Khi nghe con nói bị ai đánh vào đầu ta đã rất lo lắng mà vội vàng đi đến bệnh viện để xem con thế nào? Có lẽ ta sẽ điên nhưng tình cảm mà ta muốn dành cho con luôn muốn ở hành động.
Ta định là yêu thương con để hối lộ những sự thật mà ta đã dám làm vậy với con.
Mẹ con khi sinh con ra vì không chịu nổi được sức khỏe lại yếu nữa nên bà ấy đã qua đời.
Còn ta chỉ vì quá yêu bà ấy nên không dám nói ra mà để bà ấy yên nghỉ.
Nhìn đứa con trai kháu khỉnh ở trước mặt ta đã định gi.ết chết con.
Nhưng cái tình yêu thương lại không cho phép ta làm như vậy bất giác ta chỉ đành đưa con lên một cái giỏ tre, dưới lót tấm khăn mà để con vào đó sông cứ trôi dào dạt còn giỏ tre vẫn cứ theo sóng nước mà đi.
Đến khi ta lấy tóc của con mà xét nghiệm ADN mới biết được con chính là đứa con trai thật là của gia tộc Hạ suốt mấy năm qua.
có lẽ sự thật này đối với ta quá sốc Nhưng vì nhớ lại những chuyện quá khứ nên ta đã dành hết tình yêu thương tình cảm của một người cha để trao cho con, nhìn con bị thương ở trước mặt ta càng nhớ tới Nhã Hằng.
Bởi mẹ con cũng ngây thơ thuần khiết mà trong sáng tính cách lại nhút nhát càng khiến ta yêu bà ấy hơn.
Có lẽ đây là những lời mà ta muốn nói với con nhưng giường như những chuyện này ta lại muốn nói bằng chính cả lời nói chứ không phải viết ra bằng những từ ngữ ta định sẽ phức tờ giấy này đi nhưng ta nghĩ có lẽ đây là ngày cuối cùng mà ta sẽ gặp lại con nên ta mới đành phải cất vào trong túi quần.
Cuối cùng ta chỉ muốn nói với con một