Sau khi chào tạm biệt Hà Hiểu Nghiên, Vương Thành lái thẳng xe về biệt thự của mình.
Sau khi về đến nhà, Vương Thành đặt mông nằm lên sô pha, cảm thấy ngày hôm nay thật mệt mỏi.
Cô giúp việc An Ninh ngoan ngoãn đi đến xoa bóp cho anh, cô khéo léo bóp đùi làm cho Vương Thành thư giãn.
“Thiếu gia, vé vào concert của Tiêu Mộc Nghiên, em đã giành được giúp anh rồi.”
“Ừm, lấy được thì tốt, vất vả cho em rồi.” Vương Thành cảm nhận được An Ninh đang xoa bóp, tinh thần nhanh chóng trở nên thoải mái, nhất là tay nghề xoa bóp của cô khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Sau khi tinh thần thoải mái, Vương Thành ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Một đêm không mơ, lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm của ngày hôm sau rồi, ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ, làm cho cả căn biệt thự trở nên thư thái.
An Ninh sớm đã làm xong bữa sáng, cháo trắng trứng gà, salad rau củ và bánh rán.
Những món này đều do An Ninh nấu, trông rất hấp dẫn.
“Thiếu gia, anh tỉnh rồi, em nấu xong bữa sáng cho anh rồi.”
Trong khi An Ninh nói thì đã chuẩn bị cho Vương Thành nước và khăn tắm, chỉ cần Vương Thành cần, thì có thể đánh răng rửa mặt ngay lập tức.
“Ừm”.
Vương Thành gật gật đầu, sau khi tiện tay đánh răng rửa mặt xong, thì ngồi xuống ăn cơm, mùi vị không tệ, so với bữa sáng của nhà hàng khách sạn năm sao, có thể thấy tay nghề nấu nướng của An Ninh quả thực rất đỉnh.
Nhưng vừa ăn được nửa, bên ngoài biệt thự đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa lanh lảnh, Vương Thành cau mày, giờ này ai lại đến tìm anh?
“An Ninh, em đi xem xem, là ai?”
“Vâng, thiếu gia~” Sau khi An Ninh gật đầu, tức tốc chạy ra bên ngoài, nhưng rất nhanh sau đó đã quay lại, đồng thời nhanh chóng báo cho Vương Thành.
“
“Thiếu gia, bên ngoài có một cô gái, nói là giám đốc Trần sắp xếp cô làm vệ sĩ cho anh.”
“Vệ sĩ của anh?” Vương Thành đặt đôi đũa trên tay xuống, ông giám đốc Trần này đúng thật là suy xét chu đáo cho anh, ngay cả vệ sĩ cũng mời đến cho anh luôn rồi.
“Gọi cô ấy vào đi.”
An Ninh theo lời dặn của Vương Thành, mời cô vệ sĩ vào,và nhanh chóng đến trước mặt Vương Thành.
“Xin chào Vương Công Tử, tôi tên Lâm Tĩnh Nhã, giám đốc Trần sai tôi đến bảo vệ an toàn cho ngài.
Vương Thành ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Tĩnh Nhã này, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình không đồng đều, nhất là đôi chân dài, là người phụ nữ có đôi chân dài nhất anh từng gặp.
Buộc tóc đuôi ngựa, mắt sáng, cả người mặc quần áo bó