Hiện trường cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều không thể tin phía sau bức tranh kia thật sự có viết tên của Vương Thành, nói cách khác thì bức “Giang đình đàm cổ đồ” mà tên nhóc này dâng lên mới là bản gốc của Đường Bá Hổ.
Còn bức “Giang đình đàm cổ đồ” mà Tôn Diệu bỏ ra ba mươi tám triệu để mua là giả.
Cho dù là ai cũng đều không dám tin vào kết quả này nhưng người kinh hãi nhất hiện trường chính là Tôn Diệu.
“Sao, sao có thể như thế được?” Tôn Diệu cũng nhìn thấy cái tên sau bức tranh thật kia, không ngờ nó lại viết tên Vương Thành mà không phải là tên Tôn Diệu của hắn.
“Không thể nào, sao bức tranh của tên nghèo nàn này lại là thật được chứ? Còn bức tranh mà tôi bỏ ra ba mươi tám triệu để mua lại là giả…” Trong lúc nhất thời Tôn Diệu không thể chấp nhận được, mọi tính toán lúc trước của hắn đều trôi theo dòng nước vào giây phút này, sắc mặt của hắn còn khá hoảng hốt.
Mà đám đông vây xem bên dưới cũng rất bất ngờ, đặc biệt là những họ hàng nhà họ Hà càng khó tin hơn.
“Không ngờ bức tranh Tôn Diệu mua ba mươi tám triệu lại là giả, nhưng mà chuyện này cũng khó tin quá đi.”
“Bức tranh của tên nghèo nàn này lại là bản gốc, kết quả mỉa mai thật đấy.”
“Chuyện này cũng khá bất ngờ mà, tên nghèo nàn này tặng bức tranh thật nhưng không biết cậu ta lấy bức tranh đó từ đâu ra nhỉ?”
…
Hiện trường bàn tán xôn xao, ai nấy đều rất khiếp sợ trước kết quả này.
Mà cha của Hà Hiểu Nghiên là Hà Dương dường như cũng đã đoán trước được kết quả này nên cũng không dao động gì mấy, chỉ nghĩ thầm.
“Ha, đúng là một đám nhãi nhép, người ta là quý công tử hào môn, phú nhị đại hạng xoàn như Tôn Diệu có thể so sánh được à?”
Bây giờ tâm trạng của Hà Dương khá tốt, cuối cùng cũng làm cho đám thế lực họ hàng này kinh ngạc được một lần, đồng thời suy nghĩ muốn lấy lòng Vương Thành càng kiên định hơn.
Đi theo Vương Thành thì có thịt ăn, đi theo những người khác thì chỉ có ăn quả đắng thôi.
Hà lão gia đứng phía trên cũng thấy rất kinh ngạc, kết quả này nằm ngoài dự tính của ông ấy nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường lại.
“Chẳng trách tên nhóc này bình tĩnh thế, xem ra là có chỗ dựa rồi, tên này không đơn giản đâu.” Hà Thịnh lão gia sống tám mươi năm, lăn lộn trên thương trường cả một đời nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy được một tên nhóc nghèo xuất thân từ nông thôn như Vương Thành.
Mặc dù xuất thân rất thấp nhưng giữa hai đầu lông mày hiện rõ sự tự tin và bình tĩnh như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay.
Còn về phần Hà Hiểu Nghiên thì càng vui vẻ không ngớt.
“Vương Thành, anh hay thật đấy, anh mua được bức tranh này ở đâu vậy? Bản gốc thế này chắc tốn nhiều tiền lắm ha?”
Vấn đề này cũng là vấn đề mà tất cả những người có mặt ở đây muốn hỏi, một tên nhóc nghèo đến từ nông thôn tuyệt đối không thể nào mua được bản gốc của Đường Bá Hổ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt tò mò lên người Vương Thành, ngay cả Tôn Diệu cũng không nhịn được dời mắt đến trên người Vương Thành, hắn cũng muốn biết làm sao mà Vương Thành lấy được bản gốc “Giang đình đàm cổ đồ” này.
“Anh mua được từ một tiệm đồ cổ ven đường ở thành Đông, một ông cụ đã bán cho tôi.
Người đó nói là bức tranh này hợp để làm quà tặng, anh còn hỏi ông ấy có phải là thật không, nếu là giả thì anh không cần.
Ông ấy nói nếu là giả sẽ bồi thường gấp mười nên anh đã mua nó với giá ba ngàn tám.” Vương Thành bịa đại một câu chuyện kể cho bọn họ nghe.
Nhưng mà bọn họ nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm.
“Gì, gì chứ, tên nhóc này mua bản gốc “Giang đình đàm cổ đồ” của Đường Bá Hổ chỉ với ba ngàn tám thôi ư?”
“Cậu ta nhặt được vận c*t chó à? Không dám tin luôn!”
“Có nhầm không vậy trời, đồ cổ mà là giả thì bồi thường gấp mười ư?”
“Kết quả này hài hước thật đấy, mua ba ngàn tám thì là thật còn mua ba mươi tám triệu thì lại là giả, đúng là khó chấp nhận được mà.”
…
Những người có mặt ở đây đều có vẻ mặt không dám tin, không ngờ chỉ với ba ngàn tám đã mua được bản gốc “Giang đình đàm cổ đồ” của Đường Bá Hổ, nói ra thì ai mà tin được chứ.
Mà người nhục nhã nhất ở đây chính là Tôn Diệu.
“Tên này có vận c*t chó gì mà chỉ bỏ ra ba ngàn tám đã mua được bản gốc vậy, đã thế còn sỉ nhục mình!”
Bây giờ Tôn Diệu thật sự rất tức giận, hậu chiêu được sắp xếp thỏa đáng lúc đầu lại chẳng thể dùng được vào lúc này.
Nhìn Vương Thành