Tôn Diệu rất tức giận.
Hắn ta vốn định dùng chuyện tranh giả này làm cho Vương Thành mất hết mặt mũi sau đó ôm người đẹp về nhà, vậy mà ngờ đâu mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược.
Mình không chỉ mất hết mặt mũi mà còn khiến Hà Hiểu Nghiên càng thích Vương Thành hơn.
Đã vậy còn có không ít người cười nhạo hắn bỏ ra ba mươi tám triệu chỉ để mua về một bức tranh giả, đã thế còn hùng hổ muốn cho người ta công bố ra, lần này thì hay rồi, người mất thể diện lại là hắn ta.
Sao hắn ta có thể chịu được những lời ra tiếng vào thế này chứ? Vì vậy Tôn Diệu trút cơn tức này lên đầu Vương Thành.
“Vương Thành, tao nhất định phải giẫm mày dưới chân.” Tôn Diệu không thể chịu được khi người khác cứ nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai, từ nhỏ đến lớn hắn ta đã bao giờ bị người ta mỉa mai cười nhạo thế này đâu.
“Anh Diệu bớt giận, chiều nay chúng ta đến buổi đấu giá giải sầu tí đi, không dẫn theo Vương Thành là được rồi.” Hà Long thực sự là một kẻ xu nịnh, rất giỏi nhìn mặt đoán ý người khác.
“Đúng vậy đó anh Diệu, tức giận vì một tên nghèo nàn từ nông thôn làm gì chứ?” Hà Hân Hân cũng đi tới, cô gái này vừa cao vừa gầy vừa gợi cảm, đã vậy còn trang điểm rất đậm.
Mặc dù cô ta rất xinh đẹp nhưng là một hot girl mạng, chẳng biết đã phẫu thuật bao nhiêu lần rồi.
“Anh Diệu cần gì phải tức giận vì một tên quê mùa chứ? Chị Hiểu Nghiên không thích anh thì có bọn em thích anh mà, lát nữa chúng ta cùng đến buổi đấu giá chơi đi!” Hà Thi Nhã trông cũng khá xinh đẹp và đáng yêu nhưng vẫn thua xa Hà Hiểu Nghiên.
"Ừm!" Tôn Diệu gật đầu, tâm trạng cũng dần dịu xuống.
Hôm nay hắn ta không muốn chán nản quay về thế này, nhất định phải lấy lại danh dự cho bản thân!
Mà buổi đấu giá chiều nay hiển nhiên là một cơ hội rất tốt.
Huống chi vật then chốt chiều này là một sợi dây chuyền huyền bí tượng trưng cho tình yêu, truyền thuyết nói rằng cô gái nào đeo sợi dây chuyền này lên sẽ có được tình yêu hạnh phúc nhất trên đời, đây là thứ mà mỗi cô gái đều hướng đến.
Sau khi đám đông giải tán, Tôn Diệu đến Hà Hiểu Nghiên, mặt dày mời cô.
“Hiểu Nghiên, chiều nay có một buổi đấu giá, em có muốn tôi dẫn em đi xem không? Nghe nói vật then chốt là một sợi dây chuyền thần bí tượng trưng cho tình yêu, em có muốn đi xem thử không?”
Hà Hiểu Nghiên làm lơ hắn ta, cô quay sang nhìn Vương Thành.
“Vương Thành, anh có muốn đi không?”
Hà Hiểu Nghiên không có chút hứng thú nào với buổi đấu giá, bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh Vương Thành.
Hành động tặng trâm cài tóc vừa nãy của anh đã hoàn toàn khiến cô mê mẩn, cảm giác Vương Thành quá tuấn tú.
“Dây chuyền tượng trưng cho tình yêu à? Vậy đi xem thử cũng được.” Vương Thành gật đầu đáp lại.
Anh sống đến chừng này tuổi nhưng chưa từng tham gia buổi đấu giá bao giờ, vừa hay hội triển lãm Kim Dương này còn là sản nghiệp của mình nên đi vào làm quen một chút cũng tốt.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Hà Long và những người khác cũng đi đến, vừa nghe Vương Thành nói muốn đi chung thì cậu ta lập tức mỉa mai.
“Ha ha, không biết xấu hổ hả? Chỉ có những người có tài sản chục triệu mới được vào buổi đấu giá thôi, một thằng nghèo kiết xác như mày e là còn chẳng bước được vào cửa đó.”
Hà Long mỉa mai không chút kiêng nể, hoàn toàn không cho Vương Thành chút thể hiện nào.
Tôn Diệu rất hài lòng với biểu hiện của tên sai vặt này.
Đúng vậy đó, cứ mỉa mai nó nhiều vào, người nghèo thì phải có giác ngộ của người nghèo, mẹ kiếp đừng có cướp gái với hắn ta!
“Phải có chục triệu thì mới được vào à? Thế thì tôi cũng không đi!” Hà Hiểu Nghiên khịt mũi đáp lại.
Nghe thấy Hà Hiểu Nghiên nói không đi, Tôn Diệu lập tức sốt sắng.
“Cái này thì không cần phải lo, tôi và chủ của hội triển lãm này là bạn bè thân thiết, tôi còn có thẻ hội viên vàng ở đây nên có thể dẫn mọi người vào được.”
Tôn Diệu thầm nghĩ chờ lát nữa vào trong sẽ gọi bảo vệ lén đuổi Vương Thành ra ngoài hoặc tìm cách làm cho Vương Thành xấu mặt trước đông đảo người tham gia.
Dùng thủ đoạn gì cũng được, miễn có thể đuổi Vương Thành ra ngoài là được rồi.
Còn về việc nhân viên bảo vệ có nghe lời mình hay không thì Tôn Diệu rất tự tin, dù sao thì ông chủ Trương Minh Liêu của hội triển lãm Kim Dương này chính là bạn thân của hắn ta, nhờ cậu ta giúp tí chuyện nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề.
Sau khi đuổi được Vương Thành ra ngoài, hắn ta có thể ở một mình với Hà Hiểu Nghiên, cuối cùng tặng cho cô sợi dây chuyền thần tượng trưng cho tình yêu đích thực kia.
Khung cảnh đó sẽ lãng mạn và thơ mộng biết bao, chắc chắn có thể khiến Hà Hiểu Nghiên động lòng với hắn ta.
Kế hoạch này hoàn hảo đến mức khiến Tôn Diệu thật