Nghiêm Dĩ Bạch nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau của mình.
Tô Hinh Nhi nhìn dáng vẻ đau khổ của Nghiêm Dĩ Bạch, biết rõ trong lòng anh vẫn chưa quên được Tô Nhược Vân.
Thế nhưng bây giờ Tô Nhược Vân đã chết, người chết không thể giật đồ với mình.
"Dĩ Bạch, người chết không thể sống lại, em cũng rất buồn vì chuyện của chị, nhưng anh cũng phải để ý đến sức khỏe của mình.
"
Nghiêm Dĩ Bạch trầm mặc hồi lâu, thầm thở dài thản nhiên nói, "Cô đi đi.
"
Tô Hi tưởng là mình nghe lầm, "Sao cơ?"
"Rời khỏi đây, sau này đừng tới tìm tôi nữa, hai người chúng ta cũng đừng gặp lại nữa.
"
Tô Hinh Nhi trừng to mắt, tóm lấy cánh tay Nghiêm Dĩ Bạch, khóc nức nở hỏi, "Tại sao? Sao lại đuổi em đi? Em đã làm sai chuyện gì ư? Có phải vì chị ra đi khiến anh khó chịu, nên anh.
.
"
Không đợi Tô Hinh Nhi nói xong, Nghiêm Dĩ Bạch đã ngắt ngang lời cô ta, đồng thời dùng ánh mắt lẫn tơ máu nhìn cô ta.
Tô Hinh Nhi bị dáng vẻ này của Nghiêm Dĩ Bạch làm sợ hơn, Nghiêm Dĩ Bạch như vậy cô ta chưa từng nhìn thấy.
Tô Hinh Nhi rụt tay lại, hoảng sợ nhìn anh.
"Tôi không thích cô, cũng sẽ không yêu cô, sở dĩ ở bên cô là vì tôi không thể quên được chị cô.
"
Tô Hinh rưng rưng nước mắt, "Anh có thể tiếp tục yêu chị em, em không ngại!"
Nghiêm Dĩ Bạch lắc đầu, "Tôi ở bên cô chỉ là vì gương mặt của cô rất giống cô ấy.
"
Nghiêm Dĩ Bạch nở một nụ cười kinh khủng, vươn tay vuốt ve gò má của Tô Hinh Nhi, quả thật gương mặt này rất giống Tô Nhược Vân.
Tô Hinh Nhi hoảng hốt bật dậy lùi ra sau mấy bước.
Nghiêm Dĩ Bạch chợt bật cười, hơn nữa tiếng cười càng lúc càng lớn, tuyệt vọng bất lực không ngừng lan tràn trong tiếng cười của anh.
Tô Hinh Nhi tức giận bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Hồi lâu sau, cảm xúc của Nghiêm Dĩ Bạch mới từ từ bình tĩnh lại, dưới tác dụng của thuốc an thần, cơ thể anh vẫn có chút uể oải, nhưng anh cố gượng đứng dậy đến phòng phẫu thuật tìm Tô Nhược Vân.
Anh thật mong khoảnh khắc anh bước vào có thể nhìn thấy cô lành lặn đứng đó.
Sau đó cô lại mỉm cười nói với anh, tất cả chỉ là lời nối dối để trả thù anh