Âu Dương Túc cuối cùng nhổ ngụm máu ra, "Mẹ nó, anh mà còn như vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
"
Nghiêm Dĩ Bạch bị nắm đấm này làm cho tỉnh táo lại không ít, "Nhược Vân mới qua đời, sao lại hỏa táng nhanh như vậy? Hơn nữa người nhà của cô ấy lại không có mặt.
"
"Anh có tư cách gì quan tâm những chuyện này? Chuyện này thì liên quan gì đến anh? Mau đứng dậy xéo đi.
" Âu Dương Túc không muốn tiếp tục để ý Nghiêm Dĩ Bạch nữa.
Anh ta thực sự y như kẻ điên.
Nghiêm Dĩ Bạch từ dưới đất bò dậy, lật đổ bàn làm việc của Âu Dương Túc.
Âu Dương Túc cười lạnh, "Bây giờ anh còn có sức làm chuyện nhàm chán như vậy.
Anh ở đây nổi điên thì Nhược Vân có thể sống lại sao? Anh cho rằng anh tỏ ra đau khổ như vậy có thể xóa đi áy náy trong lòng mình sao? Nghiêm Dĩ Bạch, anh sai rồi, anh nợ Nhược Vân cả đời.
"
"Không, lúc trước tôi không biết tình huống của cô ấy, cho nên.
.
"
"Anh nghĩ lại từng việc anh làm với Nhược Vân sau này xem, là chuyện mà con người có thể làm ư? Sao anh có thể như vậy? Sao anh cả nguyên nhân cũng không thèm hỏi đã quả quyết Nhược Vân là loại phụ nữ chỉ sống vì tiền? Anh từng suy nghĩ chưa? Anh từng hoài nghi chưa?"
"Tôi.
.
"
Lúc này Nghiêm Dĩ Bạch mới chợt phát hiện, lúc đó mình bị phẫn nộ che mắt, căn bản không cân nhắc có lẽ Nhược Vân có nỗi khổ khác, chỉ vì cô bỏ đi mà trả thù cô, làm nhục cô.
"Cút nhanh lên, nếu anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát thật đó.
" Âu Dương Túc tức giận hét, cúi người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc lộn xộn dưới đất.
Nghiêm Dĩ Bạch vẫn không từ bỏ, "Không có người thân ký tên, Nhược Vân không thể bị hỏa táng, chuyện này nhất định có vấn đề, các người gấp gáp muốn hỏa táng như vậy, nhất định có vấn đề.
"
Âu Dương Túc lắc đầu nhìn Nghiêm Dĩ Bạch, "Thật không ngờ rằng tới lúc này rồi mà anh vẫn vô lý như vậy, đầu óc của anh đâu?"
Để Nghiêm Dĩ Bạch hoàn toàn hết hy vọng, Âu Dương Túc lấy thỏa thuận Tô Nhược Vân ký khi vào phòng phẫu thuật ra.
Trên thỏa thuận viết rất rõ ràng, cô mong nếu như mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức hỏa táng.
Cô không muốn nhìn thấy.
.
thế giới khiến