"Con gái ngốc, con tiện nhân Tô Nhược Vân kia đã chết rồi, con còn lo lắng gì nữa? Chẳng qua Nghiêm Dĩ Bạch đang trong giai đoạn đau khổ mà thôi, đợi qua một khoảng thời gian nữa, sau khi nó dần dần quên được Tô Nhược Vân, con vẫn còn rất nhiều cơ hội.
"
"Con gái mẹ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy, nhất định nó sẽ rất yêu con, vì vậy con căn bản không cần lo lắng, mẹ là người từng trải, yên tâm đi, cho nó chút thời gian, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.
"
Tô Hinh vẫn có chút bận tâm, "Thật ạ?"
"Thật, cô gái ngốc, con so đo mới người chết làm gì? Chẳng lẽ nó còn có thể sống lại giành đàn ông với con sao?"
Nghe nói vậy, Tô Hinh lấy lại được dũng khí.
"Nhưng một thời gian nữa, rốt cục phải bao lâu? Bây giờ con rất nhớ anh ấy, đã hơn một tuần rồi, anh ấy vẫn không nhận điện thoại của con.
" Tô Hinh vẫn tủi thân nói.
"Ngày mốt con ăn mặc đẹp một chút, mặc cái váy lần trước mẹ mua cho con, đến nhà nó thăm hỏi, có lẽ nó sẽ gặp con.
"
Tô Hinh Nhi được mẹ mình cổ vũ quyết định đi gặp Nghiêm Dĩ Bạch một lần, tất nhiên cũng hi vọng anh có thể chấp nhận mình.
Hôm nay Tô Hinh ăn mặc lộng lẫy, bước vào biệt thự nhà họ Nghiêm.
Quản gia bảo cô ta chờ dưới lầu, sau đó lên lầu báo cho Nghiêm Dĩ Bạch.
Cửa phòng Nghiêm Dĩ Bạch đóng chặt, chặn tất cả bên ngoài, quản gia cẩn thận gõ cửa một cái, "Cậu chủ, cô Tô đến thăm cậu.
"
Nghiêm Dĩ Bạch lập tức từ trên giường bật dậy, phản ứng đầu tiên trong đầu là Tô Nhược Vân, có lẽ cái tên này đã dính đầy vào đầu óc anh.
"Là Tô Nhược.
.
" Còn chưa dứt câu, Nghiêm Dĩ Bạch đã nặng nề nằm xuống, không thể nào.
"Là cô Tô Hinh Nhi, đã ngay dưới lầu, cậu có muốn gặp không?"
Người trong nhà đều vô cùng lo cho Nghiêm Dĩ Bạch, cho nên mặc kệ ai đến tìm anh đều báo với anh, nói không chừng có người có thể cởi bỏ lòng anh.
"Không gặp.
" Nghiêm Dĩ Bạch chán ghét nói.
Nhưng một giây sau đột nhiên nghĩ đến điều gì, "Khoan đã.
"
"Cậu chủ tôi vẫn chưa đi.
"
"Kêu cô ta lên đi.
" Quản gia mừng rỡ, lập tức nói,