Bữa cơm này nấu sớm ăn sớm, ăn xong cũng mới gần 12 giờ.
Mấy anh em chuẩn bị lên đường luôn.
Đi ba ngày bốn đêm nên Hoa cầm theo một ba lô quần áo cùng một túi đồ dùng hằng ngày nữa.
Tất cả đều để ở cốp xe với mấy túi đồ khác.
Dương Minh Khôi lái xe.
Xe bốn chỗ nên Dương Minh Đăng và Nguyễn Như Hoa nhỏ người được xếp ngồi ở phía sau cho đỡ chật.
Nguyễn Tuấn Kiệt vẫn rất tự giác nhường lại chỗ còn lại cho Dương Đăng Khôi, tự lên ghế trước ngồi.
Mà nhóc Đăng không muốn ngồi cạnh anh trai nên đẩy Hoa vào giữa.
Nguyễn Như Hoa không biết nói gì với kiểu xếp chỗ thế này.
Sao lại khéo thế cơ chứ.
Nó nói nhỏ với anh trai để đổi chỗ nhưng anh đồng ý mới là lạ.
- Mày nhìn chân anh giống muốn di chuyển nhiều không? Không ngồi được thì ở nhà。
Cái đồ lười này, không muốn di chuyển mà còn đi chơi cơ đấy.
Hoa khẽ xì một tiếng, ngồi về chỗ, một tư thế tiêu chuẩn, thẳng lưng, đặt tay lên đầu gối.
Dương Đăng Khôi dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Hoa.
Nhìn nó ngồi một cách cứng ngắc, không biết làm gì thì lại giữ nguyên tư thế ngồi ấy mà xem điện thoại.
Không nói chuyện thì nhắn tin vậy.
【Anh chưa có người yêu: Bạn Bông không thích ngồi với anh thế à?】
Hôm qua, lúc về nhà Dương Đăng Khôi xem điện thoại nhưng không thấy Hoa hỏi thêm gì nữa.
Biết nó ngại nên hắn cũng không hỏi gì, chỉ đổi mỗi biệt danh của mình.
Kết quả nó chẳng thèm quan tâm.
Nguyễn Như Hoa nhìn tin nhắn, quay đầu ra phía sau, bắt gặp ngay ánh mắt hắn cũng đang nhìn mình.
Nó vội vàng quay lên, không nhìn được nụ cười trên môi Dương Đăng Khôi.
Hắn biết nó chắc hẳn đang nghĩ sao ngồi cạnh nhau mà còn nhắn tin.
Không nhắn thì nó muốn nói chuyện với hắn chắc.
【Bumblebee: Anh nói chuyện bình thường đi.】
Khôi kệ, vẫn dùng giọng điệu như cũ nhắn tin với nó.
【Anh chưa có người yêu: Bạn đang tránh anh đấy à?】
Nguyễn Như Hoa ngơ ra một lát mới trả lời một chữ không.
【Anh chưa có người yêu: Bạn điêu lắm, từ sáng đến giờ có thèm nói chuyện với anh đâu.】
【Bumblebee: Tại anh nói chuyện kì lạ đấy.】
【Anh chưa có người yêu: Kì lạ thế nào?】
【Bumblebee:!!!】
Dương Đăng Khôi nhìn tin nhắn mà tưởng tượng ra biểu cảm nó lúc ấy thì bật cười ra tiếng khe khẽ.
Nguyễn Như Hoa nghe thấy thì quay lại nhìn hắn, vẻ mặt không khác trong tưởng tượng của hắn là bao.
Hắn cười với nó một cái rồi lại cúi xuống nhắn tin.
【Anh chưa có người yêu: Được rồi, lỗi anh】
Nguyễn Như Hoa đọc tin nhắn này thì không thèm trả lời.
Chắc là lỗi do nó đấy!
【Anh chưa có người yêu: Hay anh bảo Đăng đổi chỗ cho nhé?】
【Bumblebee: Thôi không cần, nó sợ anh bắt nạt chứ gì】
【Anh chưa có người yêu: Anh nào dám bắt nạt nó.
Không đổi chỗ thì bạn dựa vào ghế ngồi đi chứ, hơn ba tiếng đấy.】.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
【Bumblebee: Biết rồi, anh tự lo anh đi】
Nói thì nói thế, nhưng Nguyễn Như Hoa vẫn giữ nguyên tư thế ấy gần nửa tiếng, khi mỏi lưng lắm rồi mới quay ra phía sau, nhìn xem có gì vướng không để dựa lưng.
Vừa quay lại thì thấy Khôi nắm tay chống đầu, khuỷu tay tì vào cửa, nhắm mắt chẳng biết ngủ hay không.
Nhưng không nhìn thấy ánh mắt ấy là được rồi.
Hoa ngồi tựa vào ghế, nghịch điện thoại.
Chưa được bao lâu Nguyễn Như Hoa đã buồn ngủ, bắt đầu lim dim.
Một lúc sau nhóc Đăng cũng ngủ, còn có xu hướng dựa vào người Hoa làm nó bị nghiêng sang bên phía Dương Đăng Khôi.
Nhưng lúc này, Hoa mơ màng ngủ, tự nhiên lại có chỗ dựa, lại thêm việc trong tiềm thức biết không có nguy hiểm gì nên không có chút phòng bị, nó cứ thế ổn định lại giấc ngủ một lần nữa.
Vốn dĩ lúc đầu Dương Đăng Khôi không ngủ, chỉ nhắm mắt, thậm chí còn chú tâm vào cuộc nói chuyện câu được câu chăng của hai anh phía trên.
Đến khi cảm giác thấy nó thả lỏng người tựa vào ghế rồi mới chậm rãi mở mắt ra, hơi quay đầu nhìn nó.
Có thể thấy Nguyễn