Xe đi qua đoạn đường bê tông đá xanh, dừng trước một căn nhà kiểu truyền thống của Nhật Bản theo phong cách tối giản nhưng lại trong lành, thanh mát.
Lần đầu tiên Nguyễn Như Hoa tận mắt nhìn thấy một ngôi nhà như thế này.
Đây là nhà ông bà nội của Dương Đăng Khôi, hai ông bà già rồi nên không muốn lên thành phố, chỉ muốn ở lại mảnh đất từ đời trước để lại.
Cụ nội của Dương Đăng Khôi, cũng là bà nội của bố Dương - Dương Đức Phong là người Việt gốc Nhật, rất thích phong cách Nhật Bản.
Nên khi lấy cụ ông đã xây theo phong cách này.
Bà nội của Dương Đăng Khôi khi được gả về đây cũng rất thích nên luôn chăm chút và không muốn rời xa.
Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều kỉ niệm.
Vườn nhà được bao quanh bởi bức tường cũ không cao lắm, cùng chiếc cổng vòm với giàn hoa giấy rực rỡ nở rộ.
Trên bờ tường là bồn hoa kiểu dài được mắc sát nhau, quay hướng ra đường, kéo dài đến phần ranh giới nhà hàng xóm.
Những khóm hoa dạ yến thảo và tóc tiên nhỏ trồng trên đó cũng căng tràn sức sống.
Bên trong là khoảng sân vườn.
Ở vùng quê nông thôn lúc nào đất đai cũng rộng rãi hơn.
Hơn nữa, có vẻ nhà Dương Đăng Khôi mấy đời trước đã giàu rồi.
Căn nhà dù xây từ lâu nhưng rất to khi so với những ngôi nhà hiện tại.
Có lẽ cũng đã được tu sửa khá nhiều, thêm vào những tiện nghi hiện đại ngày nay, nhưng lại không làm mất đi phần hoài cổ.
Từ cổng đi vào có đường đi lát bằng gạch, đi bao quanh hết căn nhà, lại dẫn đến gian bếp, nhà vệ sinh và kho chứa đồ.
Căn nhà chia thành hai khoảng chính vuông góc liền với nhau, những gian phụ xếp cạnh nhau cũng tạo thành góc vuông với gian chính giữa.
Từ ngoài nhìn vào như một hình chữ U hướng ra cổng, để lại khoảng sân rộng rãi phía trước.
Sau lưng dãy nhà phụ và khoảng nhà chính phía đối diện nó đều cách bờ tường khoảng hai mét, có đường đi nhỏ và không gian trồng cây.
Một phần đằng sau nhà được quây bằng lưới, có hoa tóc tiên và tigon đan xen nhau leo lên thành một bờ giậu, phía trong là chuồng gà nho nhỏ.
Lũ gà này sống cũng thơ thật đấy!
Ông bà nội Dương quả thật không bỏ phí một mét đất nào, tận dụng tất cả để tô thêm sắc xanh cho tổ ấm của mình.
Có hai cây bạch quả rất to được trồng ở hai phía đầu hồi, mỗi lần mở cửa ra ngồi hóng mát đều không sợ nắng.
Sát bờ tường không phải là khóm hoa thì cũng là chậu cây cảnh cắt tỉa gọn gàng, hẳn là ông bà nội Dương đã dồn vào không ít công sức để chăm sóc chúng.
Nào là cây tường vi, cây trà my, hoa cẩm tú cầu, hoa dạ ngọc minh châu, hoa mộc hương… Nguyễn Như Hoa nhìn đâu cũng thấy thích.
Chính giữa sân là hồ cá to, rộng khoảng gần hai mét vuông, bên trong có gần chục con cá cảnh bơi quanh hòn giả sơn, rồi lại chui vào kẽ đá, rúc xuống dưới mấy cái lá súng lưa thưa.
Nước ở đây được bơm vào liên tục, không chỉ để nuôi cá mà còn để tưới cho những luống rau xanh mướt thẳng hàng ở ngay gần đó.
Nhưng ở ngoài vườn, Nguyễn Như Hoa thích nhất là khoảng nhỏ, có lưới đen che bên trên.
Ở khoảng sân này treo vài giỏ hoa lan, mấy giỏ dâu tây, còn có khóm mâm xôi cùng cherry Brazil và táo lùn.
Đây đều là loại cây khó chăm sóc, nhưng chúng đều phát triển rất tốt, dâu tây và mâm xôi còn đang có hoa có quả nữa.
Nguyễn Như Hoa cứ đứng nhìn mãi không thôi, đến khi bị Nguyễn Tuấn Kiệt gõ lên đầu một cái mới theo mọi người vào nhà.
Hè năm nào anh em Dương Đăng Khôi cũng về đây khoảng một tuần, nhưng đường cũng khá xa ngoài ra cũng chỉ về thêm các ngày lễ, Tết, cùng với gọi điện thoại về.
Ông bà nội Dương chỉ ở gần nhà bác cả cô hai, rất nhớ con út và các cháu.
Hôm nay tuy chỉ có ba cháu trai về chơi nhưng còn dẫn theo bạn, ông bà cũng rất vui, niềm nở đón tiếp.
Nguyễn Như Hoa chưa từng đến vùng này, thấy rất mới lạ.
Đặc biệt là ngôi nhà xinh đẹp của ông bà nội Dương, cứ như lạc vào một bộ phim anime ngoài đời thật.
Lúc đầu Nguyễn Như Hoa còn thấy ngại ngùng, nhưng ông bà nội Dương Đăng Khôi cũng thân thiết chẳng khác gì bà ngoại hắn.
Sau khi cất gọn đồ đạc vào, ông bà nói chuyện với các cháu một lúc cũng vẫn chưa đến bốn giờ.
Ông nội Dương vui vui vẻ vẻ dẫn mấy thằng cháu sang hàng xóm chơi.
Mấy ông cụ đang ngồi uống nước chè đánh cờ ở gốc cây, bốn ông cháu cũng vào ngồi góp vui.
Nắng xuyên qua tán lá dày, rời rạc rơi xuống, đậu trên bàn, trên quần áo người ngồi dưới.
Dương Minh Đăng mới ngủ dậy không bao lâu, nhìn cảnh tượng này lại thấy buồn ngủ trở lại.
Cậu nhóc chạy sang nhà khác, đứng trước giàn hoa hồng leo quấn quanh hàng rào trắng gọi cậu bạn lâu rồi không gặp ra chơi cùng.
Mặc dù chơi với người khác không vui bằng chơi với Phong, em họ chị Hoa, nhưng hẳn là thú vị hơn ngồi xem các ông đánh cờ.
Hơn bốn rưỡi chiều, nắng không còn oi nóng bằng khi nãy nữa, thỉnh thoảng còn có vài cơn gió thổi qua, khá mát mẻ dễ chịu.
Ông nội Dương chào mấy ông bạn già, chẳng cần hỏi cũng biết cháu út đi đâu, mấy ông cháu lại trở về nhà, chuẩn bị nấu cơm.
Ba anh em theo ông ra vườn bắt gà, ông hồ hởi khoe đàn gà con mới nở.
Mấy con gà con nào con nấy tròn xoá như cục bông vàng óng, lại nhỏ xíu xinh xinh, thấy người thì rối rít chạy.
Dương Đăng Khôi lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi mới tập trung vào việc bắt gà.
Một con gà mái béo mập bị tóm gọn, chuẩn bị cho bữa tối.
Nguyễn Tuấn Kiệt bị rạn xương tay phải, không làm được việc gì nặng, chỉ biết làm mấy việc lặt vặt phụ giúp, lại cùng ông đi hái rau trước sân nhà, mặc hai em thịt gà.
Trong khi đó bà nội Dương đang cùng Hoa trò chuyện rất vui vẻ trong bếp.
Lúc năm ông cháu đi chơi, Hoa cùng bà ở nhà đun nước lá gội đầu.
Từ khi bà nội Hoa mất, lâu rồi nó chưa gội đầu bằng cách này, cũng có chút hoài niệm mùi hương ấy, nhớ lại quãng thời gian bà còn ở bên.
Bà nội Dương rất quý cháu trai nhưng chỉ nói chuyện được một chút, lần này còn không có cháu gái về cùng, vẫn là nói chuyện với Hoa vui vẻ hơn.
Bà tỉ tê kể cho Hoa nghe những chuyện ngày trước, chuyện ngôi nhà, rồi đến chuyện bố mẹ Dương, đến cả chuyện mấy đứa cháu từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành.
Nguyễn Như Hoa nghe chuyện thấy rất hay, rất hoài niệm và thanh bình.
Nhưng cũng không có gì bất ngờ ngoài việc một chị cùng xóm cách đây mấy nhà thích Dương Đăng Khôi.
Chị cũng muốn lên thành phố học để gần hắn, nhưng là con một, bố mẹ không muốn chị đi quá xa.
Bà khen chị xinh xắn lại hiền lành, ngoan ngoãn, bà bảo muốn nhận làm cháu dâu.
Mấy bữa nay chị đi làm trên xã về muộn, chứ trước chị năng sang đây lắm.
- Khôi anh, Khôi em cũng hai mấy tuổi rồi.
Bằng tuổi này bố chúng nó cũng có cái Trang rồi ấy chứ.
Chả biết bà có chờ được chúng nó thành gia thành thất không.
- Bây giờ tuổi đấy vẫn còn sớm mà bà.
Bà phải sống thật lâu chờ anh chị, còn chờ cả nhóc Đăng nữa chứ.
- Hoa vừa lau tóc cho bà vừa an ủi.
Bà cười hiền, chờ là chờ đến bao giờ, sống cũng chẳng được bao nhiêu nữa, bà mong được nhìn con cháu cưới gả đàng hoàng, rồi lại tham lam muốn nhìn thêm chắt.
Cứ mong biết bao nhiêu cho đủ.
Được năm nào hay năm ấy thôi.
Bà quyết định rồi, cứ nói với cháu trai, xem ý nó thế nào.
Bà cũng bảo Hoa thế rồi dẫn nó sang phòng bếp chuẩn bị làm bánh.
Nguyễn Như Hoa vừa đi vừa suy nghĩ, không biết chị ấy tốt thế thì Dương Đăng Khôi có đồng ý không nhỉ?
Bà ông bà không có lò nướng, cũng không có máy đánh trứng hay vậy dụng làm bánh ngọt Hoa hay làm.
Bà chỉ biết làm bánh bao, sủi cảo, rồi các loại bánh truyền thống không cầu kì mà thôi.
Bà nói, đây đều là những loại bánh tuổi thơ của bà, ăn chưa bao giờ