Bạch Tử Họa cùng Hoa Thiên Cốt theo dấu vết để lại một đường đuổi tới một khe núi, mùi máu tươi nồng nặc, mùi tử vong rất rõ ràng.
Một thiếu niên tóc trắng, áo bào đen sẫm thêu tơ vàng đứng giữa rất nhều người chết nằm xung quanh, chỉ với bóng dáng này đã khiến cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương. Đối diện hắn là một đạo sĩ, đôi mắt trừng to như chuông đồng, trong tay nắm pháp khí, mở rộng trận pháp.
Hai người kia rõ ràng là đang quyết đấu một trận sinh tử.
Lão đạo sĩ kia quát to: “Yêu nghiệt nhà ngươi, làm hại vô số sinh mạng vô tội, hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo, thu phục ngươi!”
Vừa dứt lời liền tấn công mãnh liệt, cả người giống như mũi tên rời cung bay thẳng về phía thiếu niên, bóng thiếu niên lóe lên một chút, liền thoải mái tránh được, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói “Thiên Mị ta ghét nhất chính là đạo sĩ, nếu ngươi đã tự mình đi tìm cái chết thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!”
Hoa Thiên Cốt cùng Bạch Tử Họa vừa nhìn đã nhận ra lão đạo sĩ kia chính là Lạc Đông, lập tức ra tay tương trợ. Ngay khi đuổi gần đến nơi, Hoa Thiên Cốt vừa nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên kia, trong đầu liền nổ ầm một tiếng.
Đôi mắt hắn! Hai tròng mắt màu xám bạc thấu triệt trong suốt như nước, giống như bao quát Vạn Tượng, nhìn thấu sinh tử, cùng với Thiên Tầm, giống y hệt mắt Quỷ Vương! Mà khuôn mặt tuyệt thế kia, giống y hệt như Bạch Tử Họa, rõ ràng như tinh như nguyệt, khiến cho người ta nhìn mà khó có thể tự kiềm chế.
Nó không chết?! Con của nàng không chết?!
Bạch Tử Họa vừa thấy cũng ngây ngẩn cả người, cả hai người đều không nói nên lời, mặc cho cảm xúc trong lồng ngực đang sôi trào mãnh liệt, giống như trải qua mấy đời thương hải tang điền. Ngay tại lúc hai người bọn họ ngẩn người, Lạc Đông đã bị thiếu niên kia tay không móc tim, chết rất thảm!
Thiếu niên kia vừa nhìn thấy hai người bọn họ, khóe miệng gợi lên một nét cười tàn nhẫn, nói: “Lại thêm hai người nữa, hôm nay ta được thu hoạch lớn rồi”
Hắn xoay người hướng về phía Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa bắt đầu thi triển những chiêu thức đoạt mạng.
Bằng với tu vi của Bạch Tử Họa, bây giờ tiên thân đã được khôi phục, lại có yêu thần lực hỗ trợ, kể cả thiếu niên trước mắt này có sức mạnh rất lớn, nhưng hắn vẫn có thể ngăn cản. Ngay lập tức hắn xoay người bảo vệ Hoa Thiên Cốt, cùng thiếu niên kia đối mặt.
Hai người nhanh chóng ra tay, trong nháy mắt đã qua trăm chiêu, từ trên mặt đất lên đến trên trời, xung quanh cuồng phong gào thét, cây rung núi lở, Hoa Thiên Cốt lo lắng không kiềm chế được, chỉ xuống phía dưới hô to: “Sư phụ, đừng đánh! Người đã giết hắn một lần, Tiểu Cốt cầu xin người không cần giết hắn lần thứ hai!”
Lời của Hoa Thiên Cốt, Bạch Tử Họa đương nhiên hiểu được, thiếu niên kia nghe xong bỗng dưng ngẩn ra, cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra người trước mặt, chính là người đã giết chết mẹ hắn!
Hắn oán hận nói: “Thì ra ngươi chính là người đã giết mẹ ta! Mẹ yêu ngươi như vậy, ngươi lại thản nhiên mà móc trái tim mẹ ra, cuối cùng để mẹ đâu khổ tuyệt vọng mà chết!
Nhất định là ngươi cũng muốn giết ta, nhưng đáng tiếc ta vẫn còn sống! Ông trời giúp ta, ta sẽ báo thù cho cái chết oan uổng của mẹ ta!”
Thiếu niên kia ra tay ngày càng hung ác, Bạch Tử Họa lại chỉ phòng thủ, không tấn công.
Cảm xúc trong lồng ngực hắn trào ra, chỉ một khắc sơ ý đã phải chịu một chưởng của thiếu niên kia, từ trên không trung rơi thẳng xuống đất. Một bóng dánh màu trắng rơi thật mạnh xuống trước mặt