"Có chuyện gì vậy Thi?"
"Ừm. . . Cũng chẳng có gì nhiều và quan trọng đâu. Lát nữa ta với nàng nói chuyện." Lưu Cơ Nhĩ nhân lúc mọi người không chú ý đến mà hẹn trước với Hoa Thủy Tiên.
"Ân." Hoa Thủy Tiên cảm thấy không có gì lạ nên đồng ý ngay "Thi, cẩn thận đấy. Nghe Lam nói rằng ở đây sẽ gặp những loài quái dị nguy hiểm, đừng nghi Lam nói vớ vẩn. Hãy tin Lam, em biết Thi có nhiều chuyện khó chấp nhận em."
"Ừm, hiểu rồi." Lưu Cơ Nhĩ bề ngoài cười nhưng trong thì không cười nổi. Lưu Cơ Nhĩ trầm ngâm mà nhắm mắt dưỡng thần, lòng nàng thật rối. Tại sao?
Tí tách!
Ngọn lửa hồng bùng cháy, trong đêm tối thanh vắng lạnh lẽo mơ hồ có thể cả tiếng tim đập của mình vang lên. Dưới cánh bìa ngoài rừng, có 5 người ngồi chụm lại bên ánh lửa ấm áp. Có ai nhỉ? Hoa Thủy Tiên, Liễu Kiều, Mạnh Thi (linh hồn Lưu Cơ Nhĩ), Hoa Kiểu Lam và Hoa Mạt Hương.
"Lam, Tuyết Nguyệt là gì thế?" Lưu Cơ Nhĩ cầm lấy que thịt nướng hỏi.
"Hử?" Hoa Kiểu Lam liếc nàng một cái, từ đôi mắt hiện lên một sự kinh ngạc rồi biến mất. Hắn mon men tiến gần Liễu Kiều mà nắm tay, Liễu Kiều nhìn hắn một cái thản nhiên đi ăn thịt nướng. Hoa Kiểu Lam giơ tay chỉ về khu rừng "Tuyết Nguyệt là nhân sâm quả vạn năm kết trái nở hoa vào mùa đông đầu tháng trăng tròn đầu tiên. Ở sâu trong ngôi đền cổ Thiên Linh được bên ngoài bao bởi khu rừng sương mù Thiên Linh."
"Rồi sao?" Lưu Cơ Nhĩ ngẩn đầu lên "Nơi mà Tuyết Nguyệt sống có phải là rất khó đến? Sẽ gặp những gì?"
"Oh, Mạnh Thi a. . ." Hoa Kiểu Lam nghiêng đầu cười bí hiểm "Rồi ngày mai sẽ biết thôi."
"Hừ." Lưu Cơ Nhĩ quay mặt sang chỗ khác "Không muốn nói thì thôi, đừng có giả bộ nữa."
"Ah?" Hoa Kiểu Lam bỗng nhiên cười "Hì hì, Mạnh Thi lắm chuyện rồi nha. Ha ha."
". . ." Lưu Cơ Nhĩ nhắm mặt lại thầm nghĩ: "Có lẽ, họ đã biết mình không phải là "Mạnh Thi" nhưng cho dù đúng là như thế nào? Mình vẫn phải hoàn thành mục đích của chính."
"Lam, nói đi, nói đi. Tỷ rất