Mạnh Thi chân chợt dừng lại, Tôn Y thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm một lát. Mạnh Thi quay đầu lạnh giọng nói với hắn "Dẫn đường."
Tôn Y há miệng: ". . ." Nhĩ nhi đã trở nên rất có cá tính rồi sao?!
"Còn đứng đó làm gì nữa hả? Mau đi! ! !" Mạnh Thi nhíu mày quát lớn.
"A? A? A?" Tôn Y lắp bắp kêu lên, chưa kịp làm gì hết đã bị lôi đi mất húp rồi "Nhĩ nhi, từ từ đã. . .a?"
. . .
Sáng hôm sau.
. . .
Ánh mặt trời ấm áp thủy chủng cùng bầu trời xanh huyền tươi mát từng ngụm thủy, có thể nhìn thấy đám mây bồng bền phiêu diêu. Hàng cây xanh tuyệt đẹp đung đưa theo gió, cùng hương thơm ngọt ngào của các loài hoa. Tiếng hát líu lo vui vẻ của loài chim, dập dờn cánh bướm cùng đàn ong mật chao lượn trên cánh hoa mỏng. Vi vu vi vu, tiếng sáo diều đồng quê cánh lên hòa trong sương mù quái dị giữa ban ngày.
"Như những gì hôm qua ta đã nói, mọi người đã sẵn sàng chuẩn bị lên đường không?" Hoa Kiểu Lam hô to.
"Sẵn sàng."
"Tốt, tiến lên nào." Hoa Kiểu Lam có chút cảm thấy thành tựu đắc ý đi trước.
"Coi chừng." Ái Trân từ đâu xuất hiện kêu to lên.
Rầm!
"Ha ha, đáng đời lắm." Liễu Kiều cười nhạt nhìn phu quân của mình.
"Hic. A Kiều, sao nàng có thể nói như thế á? Ui, đau quá đi a." Hoa Kiểu Lam nằm sắp dưới đất nhìn chân bị dây leo quấn chặt có chút dở cười. Hung hăng dùng dao nhỏ chặt đứt, phựt, dây leo bị chặt đứt nhỏ giọt nhựa đỏ như máu khiến người ta giật mình. Hoa Thủy Tiên cảm thấy có chút bất an, nàng liền lấy dao nhỏ bên hông đâm vào sợi dây leo.
Soạt!
"A? Không phải chứ? Vẫn chưa tiến vào đã gặp thứ xui xẻo rồi sao?" Hoa Mạt Hương nhìn dây leo đột nhiên biến to ra kết chặt thành bó to quái dị hình dạng.
Soạt! Soạt!
"Hừ, mau chạy nếu không thì làm mồi ở đó." Hoa Thủy Tiên một bên hét một bên lôi Lưu Cơ Nhĩ đang đứng trân trân nhìn đống dây leo.
"Waa. . ." Hoa Kiểu Lam thích thú ẳm Liễu Kiều chạy theo sau "Chạy mau a, đó là Đại Mãng Xà í ! ! !"
"Cái gì?! Đại Mãng Xã?!" Hoa Mạt Hương cùng Ái Trân chạy theo sau, vừa nghe được lời hắn nói, không tin được mà hét lên.
Gào!
Soạt-- Soạt--
Tiếng kêu dị thú kêu lên, âm thanh sườn