Tiên tộc sinh ra không ngoài bốn biện pháp: Do có mẹ là tiên nữ mang thai sinh ra, vạn vật tập hợp linh lực thiên địa mà biến thành, Thần tộc bị giáng chức, phàm nhân phi thăng thành tiên.
Sự ra đời của Hi Lam đó là loại thứ hai.
Chuyện kể rằng ở phía Bắc Chu Tước thiên vực có một chòm sao tên là Diêu Quang, trên Diêu Quang có một ngọn núi gọi là núi Diêu Quang, đỉnh núi cao hai vạn tám ngàn nhận (1) so với mực nước biển, có những núi cao hiểm trở khiến sáu con rồng chở mặt trời quay về (2).
Dưới chân núi từng ải mây mù, gió mạnh cuộn sóng khắp nơi, có những đợt sóng quẩn quanh xung quanh bắc hải.
Núi Diêu Quang cao ngất hơi ngả về phía Tây.
Trên đó có một cây thượng thiên Thần Bách (3) sinh trưởng, cành như đồng thau, rễ như bàn thạch, nở ra hoa đẹp đẽ giống như sao Bắc Đẩu, bóng cây che trời như đại bàng tung cánh, hơn cả trăng sáng trên Thiên Sơn, đón lấy những ánh sáng rực rỡ từ mặt trời, trải qua bốn ngàn năm đã có linh khí...!Nói tóm lại, những phần miêu tả ở trên khi ném vào bất kỳ quyển điển tịch nào trên Thiên giới thì cũng không khó đoán rằng tinh hoa đất trời đã hợp lại thành một nhân vật.
(1) Bảy hoặc tám thước một nhận.
Đơn vị đo lường từ xưa.
(2) Lục long hồi nhật: sáu con rồng chở mặt trời quay về trong điển cố Thần mặt trời Phục Hi, ý trong đoạn này là núi cao hiểm trở khiến xe chở mặt trời không vượt qua được phải quay về.
(3) Cây gỗ Bách hay còn gọi là cây hoàng bá.
Đúng vậy, đó là sự ra đời của Hi Lam.
Nàng chính là...!dây tơ hồng sống trên Thần Bách đó.
Sau khi Thần Bách ra đời một ngàn năm, Phượng Hoàng gieo một hạt mầm tơ hồng xuống dưới gốc cây của nó.
Dây tơ hồng cứ mọc rễ nảy mầm như vậy, trèo đầy tán cây Thần Bách, quấn lấy Thần Bách thêm hơn một ngàn năm nữa.
Thần Bách muốn biến thành tiên, thường lay động nhánh cây, muốn vùng vẫy thoát khỏi sự quấn quýt của thứ đồ nào đó.
Nhưng Hi Lam lại là một dây tơ hồng có sức sống rất dồi dào, ngày ngày ban ngày thì phơi nắng, tắm trong mưa thu, đầm mình dưới trăng sáng, nàng lại lười nhác đi ngược lại tất cả, nàng không muốn hóa thành tiên.
Vì vậy nàng đấu trí đấu dũng với Thần Bách ba trăm tám mươi tám năm, thường xuyên siết đến mức Thần Bách không thở nổi, nàng ước gì có thể tiếp tục giày vò như vậy tiếp thêm ngàn vạn năm nữa.
Nhưng mà, ngựa có lúc hụt chân*, cỏ cây có lúc gãy đổ.
Vào một buổi sáng tinh mơ, hoa nở trùng điệp đọng nước mưa, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho nàng bừng tỉnh vì bị lạnh.
Trước mặt nàng xuất hiện một thiếu niên áo bào trắng như sương mù, tóc như mây khói, một con mắt có màu xanh ngọc đậm xinh đẹp.
Hắn mỉm cười nói: "Tơ hồng sống phụ vào cây, xa cây nào có còn dây trưởng thành.
Cô nương biến thành người thật sự đẹp hơn nhiều đó."
*Người có thể thất thủ, ngựa cũng có lúc hụt chân: ý chỉ là làm chuyện gì cũng có lúc sơ ý.
Theo lý thuyết, trai xinh với gái đẹp gặp nhau ở nơi thâm sơn cùng cốc, trai đơn gái chiếc, vừa gặp đã yêu, gắn bó như keo như sơn, chưa đến hai năm thì cùng nhau phấn đấu ra được vài em bé là phù hợp với lịch sử và tính cách của con người.
Dù sao thầy Khổng đã từng nói "thực sắc, tính dã".
Nói rõ ra là bản chất hành vi của con người chính là ăn uống và sinh sản, cho dù làm chuyện lớn oanh liệt vẻ vang gì cũng xoay quanh hai chủ đề này mà thôi.
Chuyện này áp dụng trên thực vật thì không giống vậy cho lắm.
Thực vật không thích sinh sản, thực vật chỉ thích mưa và ánh sáng mặt trời.
Khi phát hiện bản thân mình bị ép biến thành tiên, Hi Lam cảm thấy người con trai xinh đẹp này không thèm để ý đến cảm nhận của người khác, là một kẻ có bỉ ổi, nàng xúc động giơ tay đẩy thẳng hắn xuống núi.
Hi Lam là một dây tơ hồng tràn ngập linh khí, nàng rời khỏi phương Bắc rét lạnh, đến Tiên giới ấm áp ở phía Nam là Chu Tước thiên vực ngao du sơn thủy, thưởng thức rượu ngon, xuân tới ngày ngày ngủ dưới hoa, xuân đi thì làm thơ vẽ tranh đổi tiền rượu.
Bởi vì nàng sinh ra ở Bắc thiên vực, cho nên khi bán những bức tranh chữ, nàng chọn cho mình một bút danh gọi là "Bắc Lạc tiên tử".
Bởi vì nàng bảy bước thành thơ, văn chương phóng khoáng, nhanh chóng nổi tiếng khắp Tiên giới, chúng tiên đều cho rằng sưu tập được tác phẩm của nàng là vinh quang, giống như trong phủ không treo một bức tranh thơ ký tên "Bắc Lạc tiên tử" thì có vẻ chưa đúng điệu cho lắm.
Nhưng mà Hi Lam có một tật xấu, khi thiếu tiền mới bán tranh, không thiếu tiền chỉ thích phơi nắng rồi uống, uống hoài, cho nên số lượng tác phẩm được tạo ra chẳng được bao nhiêu, bị người ta nói thành "chẳng qua là ỷ vào bản thân mình có tài." Dù vậy, những tác phẩm đó vẫn bị thổi tới giá trên trời.
Khi những người ủng hộ và những người phản đối nàng tranh cãi nhau đến mức trời long đất lở, nàng cảm thấy rất khó hiểu.
Nàng chỉ biết, lúc nàng không mua nổi rượu thì giống như sống chẳng còn gì luyến tiếc.
Cứ như vậy, nàng dạo chơi giữa sao trăng hơn ba mươi năm, nàng từ từ đi dạo đến thủ phủ của Chu Tước thiên vực- thành Thái Vi.
Chu Tước thiên vực khác những tiên vực khác trên Tiên giới, ngay tại nơi này được Chu Tước bảo vệ, khắp nơi đều có trời lửa mây vàng, giữa những chỗ nối tiếp những vùng trời lửa mây vàng với nhau là một cảnh lăng tiêu hoàn toàn mới, lớn hay nhỏ được quyết định bởi lượng tiên khí ngưng tụ được.
Chỉ cần là nơi có trời lửa mây vàng thì Thượng giới đều xếp vào danh sách cần khai thác sử dụng.
Mà thành Thái Vi là thủ phủ của Chu Tước thiên vực, hết thảy trời lửa mây vàng đều xuất hiện khắp nơi, ở ngoài thành có thể thấy đình đài gác tiên cao cao trong không trung, những bảo tháp vạn trọng, những cỗ xe do chim Loan kéo bay qua tạo thành cầu vồng, đều đắm chìm trong ánh sáng phúc lành.
Cảnh sắc phồn vinh lại được quản lý thịnh vượng, có thể nói là hàng đầu Cửu Thiên.
Đến thành thị lớn như vậy, chuyện đầu tiên đương nhiên là phải đến nơi mua sắm.
Hi Lam phe phẩy quạt lông, bước vào trong Phù Thư Vân Hòa, đây là nơi các văn nhân nhã sĩ tụ tập trong phạm vi hai mươi mốt dặm trong cảnh lăng tiêu này, nơi mà trúc dài làm nền, đá ngọc làm bàn, sen vàng làm y phục, là nơi lưu manh nói chữ, liên tiếp không ngừng.
Lượn lờ chuyển động giữa tầng mây chính là một cuộn tranh được trải rộng, mở ra các bức vẽ mang những dáng núi đặc biệt.
Thưởng thức một lúc lâu, Hi Lam thấy một tấm tranh mô phỏng Vân Tiêu tiên nhân, đang định mua về sưu tầm thì lại nghe thấy có tiếng người gọi "Bắc Lạc tiên tử."
Bùi Hi Lam không ngờ người khác có thể nhận ra được mình, cất tiếng trả lời rồi nhìn về phía đó, phát hiện các tiên đều nhìn về phía một người.
Nàng nhanh nhẹn len qua đó nhìn, thấy cả đám đang vây quanh hai người.
Trong đó có một tiên tử tuổi còn khá trẻ, trên đầu cài Túy Mộng Hải Đường, người còn lại là một nam tử khí thế hiên ngang, trên eo thắt ngọc Đằng Vân, dựa vào cách ăn mặc, tiên lực mà phán đoán, ít nhất cũng là một linh tiên.
Nhưng mà trước mặt nữ tử trẻ tuổi kia thì hắn chẳng hề có chút địa vị nào, ngược lại giống như một cây si: "Ta đã ngưỡng một tài năng của Bắc Lạc tiên tử nhiều năm, hôm nay được gặp mới biết tiên tử đẹp tuyệt vời, thanh cao thoát tục như vậy.
Cho dù thế nào, cũng xin cho phép tại hạ cưới tiên tử làm vợ."
Vị tiên tử cài hoa kia nói: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một linh tiên, cũng muốn cưới Bắc Lạc tiên tử ta sao?"
Mọi nơi đều cất lên tiếng xì xào to nhỏ, tỏ vẻ cũng có thể hiểu được.
Bắc Lạc tiên tử mà, yêu cầu cao một chút cũng bình thường.
Còn Hi Làm thì thật sự suy nghĩ một lát, cảm thấy có người ngưỡng mộ mình là chuyện tốt, đáng để cổ vũ.
Nhưng loại hành vi đồi phong bại tục như cầu hôn trước mặt mọi người, làm phiền người khác thì không đáng được cổ vũ.
Nhưng vị linh tiên kia chẳng hề nổi giận, chỉ nghiêm túc nói: "Bây giờ là linh tiên không có nghĩa sau này vẫn mãi là linh tiên.
Chuyện đó tiên tử cứ yên tâm đi, gia phụ là thiên quân, việc ta trở thành thiên quân cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
"Ngươi nói sớm hay muộn thì sẽ là sớm hay muộn sao? Ta không tin.
Ta muốn nhìn thấy thứ gì đó mới tin."
"Cái gì mới được coi là thứ gì đó?"
"Ta muốn ngàn cuộn lụa Như Ý, lụa là Hỗn Độn trăm cuộn, mười cây trâm Thất Tinh, ba đôi vòng tay phỉ thúy Thái Thanh, ba đôi khuyên tai phỉ thúy Thái Thanh, một mảnh ngọc Lãnh Nguyệt.
Trong vòng ba ngày đưa những thứ đó đến đây, ta sẽ gả cho ngươi."
Khóe miệng Hi Lam khẽ co rút.
Một bức tranh chữ của nàng chỉ có thể đổi lấy tám cuộn lụa Như Ý, những vật khác nàng còn chưa từng gặp qua, chỉ biết ngọc Lãnh Nguyệt là vô giá.
Há miệng sư tử như vậy thật sự khiến người ta sợ đó.
Hay là nói, cô nương này đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc gả đi mà mỗi ngày chỉ suốt ngày vẽ vẽ không được làm gì khác à?
Ngoài dự đoán của mọi người đó là linh tiên kia nghĩ ngợi một lát rồi cười khổ nói: "Những thứ khác tuy khó kiếm nhưng ta có thể đồng ý với nàng, chỉ có Lãnh Nguyệt có muốn mua cũng không mua được, chỉ có thể may mắn gặp chứ không thể tìm.
Chúng ta đổi thành thứ khác được không?"
Cô nương cài hoa khoanh tay cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi đi đi, ta không gả."
Linh tiên mang khuôn mặt đau khổ cất lời: "Bắc Lạc..."
Một người tình cảm quá mức dồi dào, một người quá ham muốn hưởng thụ vật chất hiển nhiên sẽ dẫn đến kết quả rất vô vị.
Mặc dù Hi Lam nhàn nhã nhưng tuyệt đối không hề nhàm chán, nàng quay đầu định đi rồi, nhưng vừa mới bước được vài bước nàng nghe thấy có người nói khẽ: "Thật không ngờ tới Bắc Lạc tiên tử là người tham lam hợm hĩnh như thế, người như vậy có thể viết ra bài thơ nào tốt được chứ, về sau ta sẽ không bao giờ đọc thơ của nàng ta nữa."
Bị người ta cho rằng tham lam hợm hĩnh là chuyện nhỏ, nhưng nếu không có ai đọc thơ thì không có tiền mua rượu, vậy thì chuyện không nhỏ rồi.
Hi Lam ngẫm nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng bước ra khỏi đám người, cười nói với tiên tử cài hoa kia: "Đã nghe đại danh của Bắc Lạc tiên tử từ lâu, biết tiên tử rất am hiểu vẽ mai, có thể vì tiểu nữ mà vẽ một bức họa hay không?"
"Tranh của ta cũng không phải người bình thường muốn là có thể được.
Ta đọc chính là sách thánh hiền, vẽ những bức tranh cao cấp, ăn trong khay thủy tinh, mặc lông Thúy Vân, hàng ngày đến học ở phủ Cửu Liên, danh tiếng được xếp vào hàng ngũ các tiên trong sách bảo khố, ngoài ra lại bận bịu trong ngoài, lại còn xinh đẹp tuyệt trần." Tiên tử cài hoa nói rất có vần có nhịp, ngạo nghễ nhướng mày nhìn nàng, vái chào một cái, nói: "Còn phải thỉnh giáo xem các hạ là cao nhân phương nào, bình thường làm những gì, sao lại muốn tranh của ta?"
"Tiểu nữ chỉ là một người vô danh tiểu tốt, sao chịu nổi kinh hoàng." Hi Lam phe phẩy quạt lông, trên mặt là nụ cười như gió xuân: "Thứ ta chơi đùa là khe suối dưới trăng xuân, thưởng thức là khúc Lâm Lang, uống rượu Lưu Hà, giẫm lên Phi Tinh Thảo, thường ngắm những cây lau sậy trắng bạc thấp thoáng trên núi Diêu Quang, ngắm những hoa tuyết hoa dương bay loạn trên sườn đồi, nhưng lại là một người không có việc gì làm, vẫn còn khá nhàn nhã."
"Ta có thể đọc sách, có năng khiếu vẽ tranh, có thể chơi cờ, có thể thảo luận chuyện đời, có thể thưởng thức và giám định, có thể thảo luận chuyện chính sự, có kiên định, có đầu tư, cả người đều là bản lĩnh.
Còn ngươi thì biết làm gì?"
"Ta biết ngâm thơ, biết thưởng thức cảnh đẹp, biết ngắm hoa, biết dạo chơi khắp Tiên giới, biết cắm hoa, biết pha trò, biết âm luật, biết cả say nữa, toàn là thói hư tật xấu."
"Trình độ như vậy cũng dám đến tìm ta muốn có tranh sao?"
"Giá cả có thể thương lượng."
"Vì ta có khả năng nói chuyện trên trời dưới đất, chí cao hướng rộng, giá cả tuyệt đối là thứ không hề quan trọng." Tiên tử cười lạnh một tiếng, xòe tay ra về phía nha hoàn bên cạnh mình, nha hoành nhanh chóng đặt bút lông lên tay nàng ta.
Tiên tử cài hoa ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị một lúc lâu rồi cuốn tay áo lại, hít một hơi, bắt đầu đặt bút vẽ.
Lưng nàng ta cao ngất như vậy, thần thái nghiêm túc như thế, đặt bút cũng cẩn thận tinh tế như vậy, chỉ cần trên bức tranh có một chi tiết nhỏ nào đó không ổn, nàng ta sẽ dùng thời gian gần nửa nén hương để bổ sung lại, từng sắc màu được nàng ta phối hợp rất cẩn thận, những người chung quanh đang nhìn cũng không tránh khỏi trở nên hồi hộp.
Qua một lúc lâu, chờ đến khi bức tranh được vẽ xong, hiện ra trước mặt mọi người, quả thật là một bức vẻ hàn mai rất có công lực, có phong cách của Bắc Lạc tiên tử.
Mọi người xúm lại nhìn ngắm, không khỏi tán tưởng liên tục.
Tiên tử cài hoa hất cằm lên, trong lời nói lộ ra vẻ tự đắc: "Bức tranh đã sáng tác xong."
Hi Lam nhấp một ngụm rượu trong bầu, một tay đón nhận bức tranh vẩy vẩy một chút.
Tiên tử cài hoa vội vàng cướp lại: "Uây, cẩn thận, đừng có làm hư, đừng để rượu bắn lên trên tranh.
Cho dù phá hủy xong ngươi muốn bồi thường nhưng những người tiếc tranh sẽ dạy ngươi không đền nổi đâu."
Tròng mắt Hi Lam khẽ chuyển động, nhìn bàn tay trống không của mình, cười nói: "Một bức tranh thôi mà, cũng có phải làm bằng đậu hũ đâu, sao phải cẩn thận đến mức như vậy."
"Một bức tranh thôi mà? Ngươi cũng không nhìn xem là tranh của ai à."
"Tranh