Âu Lan xoa mông vừa bị vụt, mặt cau có đầy thù hận.
Răng lợi cứ nghiến vào nhau kèn kẹt mà không dám cãi vì trong nội quy ghi rõ cãi hắn bị phạt 10%.
Nếu cứ tăng theo cấp số nhân như vậy thì bao giờ cô mới hoàn thành nhiệm vụ mà rời khỏi đây.
- Anh quay đi được không?
- Vậy ai thẩm định, hay tôi gọi hết người làm lên đây nhé! Tôi nhìn gái đẹp nhiều rồi nên cô không làm tôi nổi hứng đâu mà lo...cởi nhanh.
Chẳng cần soi gương thì cô cũng biết mặt mình bây giờ đang khó coi thế nào.
Cả người rần rần đỏ còn hắn thì cứ ung dung vắt chéo chân, tay cầm cái gậy nhịp nhịp trên sàn nhà, ánh mắt nhìn cô thờ ơ, vô cảm.
Tay cô không cởi nổi cúc áo nữa, 19 năm nay, cô giấu khư khư cái thân thể ngọc ngà của mình, chẳng lẽ hôm nay lại trưng ra cho hắn nhìn sao? Sao lại rơi vào cái thảm cảnh này cơ chứ? Ngàn đời cô cũng không nghĩ ra cái tên đàn ông trước mặt lại biến thái đến vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Âu Lan giật mình khi nghe thấy tiếng xé ngọt lịm bên tai.
Hải Phong đã đứng ngay cạnh, chiếc áo trên người cô đã bị xé ra không thương tiếc.
Hắn thô bạo giật chiếc áo...không mảnh vải vụn còn bám trên người cô ném xuống đất.
Còn đang định cởi quần giúp cô nữa.
Âu Lan gạt tay anh ta ra đàm phán.
- Tôi sẽ tự cởi, đừng xé nữa, tôi không có tiền mua đồ mới.
Anh ta lại ung dung về ghế ngồi, nhưng ánh mắt vẫn không dời đi chỗ khác mà cứ hất mặt yêu cầu cô cởi đồ.
Khi trên người chỉ còn bộ đồ lót, Âu Lan khẽ rùng mình vì hơi lạnh, cả người nổi da gà rần rần vì hắn đang đi xung quanh cô ngó nghiêng.
- Ngực đạt chuẩn nhưng chưa săn chắc, eo giảm đi một chút nữa, mông cũng cần phải tập cho gọn gàng hơn.
Từ ngày mai hai lần trong ngày xuống phòng tập, tôi sẽ làm huấn luyện viên cho cô.
- Tôi thấy rất đẹp rồi mà.
Hắn bĩu môi chê bai.
- Cô đẹp hay không thì phải đàn ông đánh giá chứ không phải cô cảm thấy như vậy là đẹp.
Muốn được giá hay đi khách vài lần đã rớt giá hả? Đều là bán thân nhưng tại sao lại có người giá cao, có người cho không ai thèm.
Hãy làm thế nào cho mình thực sự có giá nghe chưa? Muốn được giá không phải cứ nằm ngửa là thu tiền.
IQ của cô nghe chừng thấp lắm nên cần tôi thông não đấy.
Cứ bị mắng xơi xơi, Âu Lan chỉ dám thầm rủa hắn trong lòng chứ không dám chửi ra miệng.
- Đồ lót không mặc thứ quê mùa này, thay đồ khác cho thật sexy vào.
Nhìn cô cởi đồ trước mặt mà tôi chẳng chút động tâm, vậy thử hỏi ai muốn lên giường với cô đây.
Ánh mắt Âu Lan lúc này thật muốn tóe ra lửa, hết nhìn hắn đang không ngừng chê bai mình, lại ngó mình trong gương.
Mắt anh ta có bị thiểu năng đâu nhỉ? Người mình đẹp mà, mọi thứ đều cân đối, không thừa mà cũng không thiếu chút thịt nào, da không trắng như bạch tuyết nhưng chẳng phải Tô Mộc vẫn nói da cô rất mềm, trắng hồng nhìn ngọt ngào như kem dâu mà.
- Cậu chủ, cậu Nam Phương đang chờ dưới nhà ạ.
Tiếng quản gia vang lên, Âu Lan vội vàng lấy quần áo mặc vào người.
Hắn cũng biết điều đợi cô mặc xong mới mở cửa.
Trước khi đi thì văng lại một câu.
- Xem phim tôi mở sẵn, tìm những điểm nhạy cảm của đàn ông, không nhớ được thì ghi lại cho tôi.
Âu Lan nhìn cái màn hình TV đã mở sẵn đang được tạm dừng thì ấn Play nhưng vừa mở lên cô lại giơ tay tắt cho màn hình tối đen.
Hắn bắt cô xem phim sex sao, ôi mẹ ơi...cái đồ điên này, biến thái quá nặng rồi.
Ngồi xuống ghế, cô chỉ còn biết dậm châm ầm ầm vì chẳng biết xả giận vào đâu.
Hắn dạy cô như vậy làm gì chứ? Cô không có ý định bán thân, không có ý định