- Nhưng làm như vậy người tổn thương sẽ là Âu Lan, nếu không tin tưởng nhau thì lấy nhau làm gì? Cháu quyết định kết hôn với cô ấy thì sẽ lựa chọn tin tưởng cô ấy.
- Cháu có biết mục đích ban đầu Âu Lan tiếp cận cháu là gì không?
Hải Phong cười nhạt, anh quay lại nhìn bà.
- Cháu phải cảm ơn vì bà đã đưa cô ấy đến cho cháu.
Dù bất cứ lí do gì thì bây giờ bọn cháu đang yêu nhau, vậy là đủ.
Nếu bà không tin tưởng cô ấy thì tại sao lại chọn cô ấy để hợp tác?
- Không phải ta không tin con bé mà là mẹ cháu...!
- Cháu đã nói bà đừng nhắc đến bà ta nữa cơ mà.
Hải Phong tức giận đi ra ngoài.
Anh không có nhu cầu tiếp quản gia đình này, cũng không có nhu cầu thừa kế.
Cuộc sống anh tạo dựng thừa đủ lo cho gia đình nhỏ của mình.
Sự ấm áp của gia đình chưa bao giờ anh có nhưng từ khi có Âu Lan mọi thứ đã thay đổi.
Chẳng có gì có thể đánh đổi được với cô cả.
Hải Phong đi rồi, luật sư lại bước vào phòng nhìn bà ngồi thất thần trên ghế, toàn bộ giấy tờ ông đã chuẩn bị không có một chữ kí nào khiến ông ngỡ ngàng.
- Nó không kí, không nhận những gì tôi cho nó.
- Bà bình tĩnh, dần dần cậu ấy sẽ hiểu ý tốt của bà thôi.
Tuổi trẻ khi yêu đương sẽ luôn cố chấp như vậy nên bà đừng lo.
- Được rồi, coi như cứ tạm thời để vậy đã.
Nó không kí cũng được, sau này tôi mất đi thì ông cũng cứ theo di chúc mà làm.
- Vâng ạ.
Hải Phong mang theo căng thẳng, bực bội nên chưa về gặp Âu Lan mà đứng ra bạn.
công tầng ba hút thuốc.Anh còn nhớ như in câu nói cuối cùng bà ta nói với ba anh trước khi rời nhà đi theo người đàn ông khác.
Nhiều năm sau, khi lớn một chút, hiểu những gì bà ấy nói, anh đã bị ám ảnh vào giấc ngủ nhiều năm liền.
Lớn lên, phụ nữ đến với anh quá dễ dàng, chỉ cần tiền, họ sẵn sàng lên giường, làm đủ trò chỉ cốt để anh vui và anh chi tiền.
Trong mắt anh, phụ nữ chỉ có tiền và là công cụ mua vui cho đàn ông.
Nhưng Âu Lan không như vậy, cô chưa đòi hỏi bất cứ thứ gì, mua về cái gì cũng kêu " Em không
dùng...em không cần..lần sau có thời gian thì anh về sớm cùng nấu cơm với em là được." Cô cho anh hiểu ý nghĩa của người thân, của hạnh phúc gia đình.
Nghĩ đến cô, trong lòng như được tưới nước trên mảnh đất cằn cỗi đã khô hạn trong nhiều năm của anh.
Dập điếu thuốc, anh lấy lại vẻ bình