- Cậu không có quyền giữ chúng tôi lại.
Cô ta mất tích không liên quan gì tới chúng tôi cả.
-Vậy tôi muốn xem ai có bản lĩnh ra khỏi đây.
Bà nội chạy lại khuyên nhủ nhưng mắt anh chỉ toàn lửa, không nghe bà nói.
Một vài người lục đục đi ra nhưng ngay lập tức lùi lại về vị trí.
Họ đã bị vây kín bởi những người
mặt mũi bặm trợn.
Họ đứng xung quanh, chẳng nói chẳng rằng nhưng khiến ai nấy đều khiếp sợ.
- Đại ca, bây giờ làm gì ạ?
- Lục tìm tất cả các phòng, các vị trí trong nhà.
Phòng nào khóa thì phá cửa.
- Vâng ạ.
Anh bước xuống, ngồi lên chiếc ghế một đàn em đưa lại, bình thản hút thuốc nhưng trong lòng đang như nổi bão.
- Cậu đưa cô ta đi đâu rồi, anh ấy mà biết chúng ta đưa cô ta đi thì chết cả lũ đấy.
Khánh Hân gỡ tay bạn mình ra, quay sang sợ hãi không kém.
- Không biết ai đã đưa cô ta đi đâu, rõ ràng là chúng ta đưa cô ta vào nhà kho nhưng lúc nãy vào không thấy cô ta đâu.
Bình tĩnh đi, không ai biết chúng ta làm đầu.
- Cậu nói cô ta không phải người yêu anh ấy, vậy mà cậu nhìn đi, anh ấy sắp nổi điên.
lên rồi.
Có gì tớ không chịu trách nhiệm đâu.
- Im lặng đi, tớ cũng đâu biết cô ta giỏi đến độ từ giả biến thành thật chứ?
Mọi người càng lúc càng suốt ruột nhưng không ai dám lên tiếng.
Bà Hoa cũng run cầm cập nhưng vẫn ra vẻ chủ nhà, tiến lại gần Hải Phong.
- Hải Phòng, cháu làm vậy là thất lễ đấy.
Dù sao đây cũng là khách của bà.
Cháu không thể vì cô ta mà làm xấu mặt bà như vậy được.
Anh không trả lời bà ta mà quay sang bà nội.
- Bà nội, bà có xấu mặt không?
Sau một hồi hiểu ra vấn đề, bà lắc đầu, nhẹ nhàng dò ý.
- An toàn của cháu dâu mới là trên hết.
Hay cháu để bà mời mọi người dùng bữa tối trong lúc chờ đợi được không?
- Tùy bà thôi, nhà của bà mà.
Nhưng cháu nhắc lại, không thấy Âu Lan thì không ai rời khỏi đây.
Mọi người sẽ được về khi cháu tìm được kẻ đã đưa cô ấy đi.
- Được, được không ai đi cả.
Bà nội nhắc quản gia cho mang đồ ăn lên bàn tiệc.
Bà lên tiếng mời mọi người.
- Thật lòng xin lỗi mọi người khi để xảy ra chuyện này trong chính nhà tôi.
Các vị thông cảm để cháu trai tôi tìm bạn gái nó.
Bây giờ mời các vị trở lại bàn tiệc, chúng ta dùng bữa tối trong khi chờ đợi.
Những tiếng thở dài vang lên nhưng bây giờ đó là cách tốt nhất.
Họ không thể rời khỏi đây khi bị bao vây xung quanh như vậy được.
Cố chấp chỉ thiệt thân, biết đâu lại bị đánh cho què quặt nên tất cả kéo nhau ngồi trở lại bàn.
Bà Hoa đến chỗ Khánh Hân thì thầm.
- Con có thấy anh con đầu không?
- Không ạ.
Lúc nãy anh có mặt một lát rồi không thấy.
Chắc anh ấy mệt nên đi nghỉ rồi thì sao?