Sau một đêm buồn bã, sáng hôm sau Phương Nghi vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì.
Nàng muốn bản thân nghĩ thoáng hơn.
Dù sao hôm qua Mục Vân Kiêu cũng đã uống rượu, chưa chắc gì những lời nói đó là thật, hắn chỉ muốn chọc nàng thôi có phải không? Chỉ muốn thử lòng nàng?
Vì vậy, hắn ở trong thư phòng viết chữ, nàng liền đi theo mài mực, hắn đọc sách nàng sẽ giúp hắn đấm bóp.
Chỉ là...!từ đầu đến cuối hắn đều lạnh nhạt, không nói với nàng một câu.
Cho dù nàng có luyên thuyên hay hỏi hắn đang đọc gì, chữ này là chữ chi hắn cũng chẳng thèm trả lời.
Nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc.
"Vương gia, chàng ăn điểm tâm đi!" Nàng đút điểm tâm cho hắn.
Trước đây mỗi lần ăn bânh hắn đều đòi nàng đút cho bằng được, nhưng hôm nay...
"Ta không ăn." Giọng nói hắn lạnh nhạt.
"Ăn một chút đi mà, chàng cũng đã đọc sách lâu như vậy rồi."
Nàng cố chấp đưa vào miệng hắn nhưng lại bị hắn thẳng thừng hất ra, chiếc bánh rơi xuống đất.
"Quách Phương Nghi, ngươi có cảm thấy phiền phức không vậy? Ngươi nghĩ mình là ai hả? Có phải ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi không?" Hắn trừng mắt với nàng, đôi mắt lạnh như băng ngàn năm, không một chút lòng trắc ẩn.
Phương Nghi siết chặt tay vào váy áo, cơ thể bất chợt run rẩy, nàng cúi gầm mặt, u ám nói: "Đúng vậy, thiếp thật sự không biết thân phận của mình là gì.
Chàng nói cho thiếp biết đi, rốt cuộc là thiếp có đụa vị như thế nào trong lòng của chàng vậy?"
"Hôm qua ta nói còn chưa rõ ràng sao? Ta chỉ là đang đùa giỡn với ngươi thôi, nhất thời thấy ngươi thú vị nên mới cho ngươi một chút sủng ái.
Đối với ta, ngươi không khác nào một nô tỳ thông phòng, không hơn không kém.
Còn bây giờ, ta sắp thành thân cùng công chúa Lan quốc rồi.
Nàng ta hơn ngươi gấp trăm lần, tại sao ta phải chọn ngươi?"
Hắn cười khẩy một cái rồi bóp lấy cằm của nàng: "Đừng nói với ta, ngươi nghĩ những lời nói trước kia là thật nha? Ngươi cũng ngây thơ quá rồi đấy.
Ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà ngươi đã tin?"
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt đỏ hoe, nàng thật sự không ngờ hắn lại người như vậy, càng không tin tất cả đều là giả dối.
"Thế...!tại sao chàng lại cứu thiếp? Sao chàng không để thiếp bị đâm chết luôn đi?"
"Lần đó ngươi đỡ đao giúp ta, ta chỉ là không muốn làm kẻ vong ân bội nghĩa mà thôi."
Hắn hất cằm nàng ra rồi tiếp tục đọc sách: "Tốt nhất là ngươi mau cút khỏi tầm mắt của ta, đừng khiến ngươi thêm chán ghét ngươi nữa.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta đã cảm thấy buồn nôn."
Phương Nghi tối sầm mặt, nàng cắn chặt môi, không để cho nước mắt rơi xuống, nàng chậm rãi bước ra ngoài.
Đột nhiên, hắn lại cất giọng thờ ơ: "Sau này ngươi cũng không cần đến hầu hạ ta nữa, người từ đâu đến thì trở về nơi đó đi.
Ngoan ngoãn làm tốt thân phận tỳ nữ cỷa ngươi, ít ra...!ta còn giữ ngươi lại trong phủ."
Hắn vừa dứt lời, nàng liền lạnh lùng đáp trả: "Nô tỳ biết rồi."
Khi nàng bước ra khỏi cánh cửa của thư phòng, tim hắn chợt co thắt lại, vì hắn biết