Sau buổi tiệc cung đình lần trước, Mộc Ninh Châu đã không còn gặp Mục Vân Kiêu thêm một lần nào nữa.
Có diện kiến thái hậu thì nàng ấy cũng qua loa nói vài câu.
Dù sao nàng ấy cũng biết là hắn không thích nàng ấy, cho dù có mặt dày bám theo hay lấy thái hậu ra uy hiếp thì cũng không có tác dụng.
Hơn nữa nàng ấy là ai chứ? Là công chúa của Lan quốc, chua bao giờ phải cầu cạnh van xin tình yêu của ai, không có hắn thì nàng vẫn có thể gả cho một nam nhân tốt khác.
Phụ hoàng lại còn yêu thương nàng ấy như vậy, nàng ấy không hề lo bị trách phạt hay ép gả.
Chỉ cần nàng nói một câu không thích thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không nửa lời ép buộc.
Đã thế thì Mộc Ninh Châu nàng đi chơi cho thoả thích rồi trở Lan quốc về cũng không muộn.
Vậy là nàng ấy đã cải nam trang đi vào tửu lâu, vì nàng nghe nói trong tửu lâu có rất nhiều rượu ngon và cả mỹ nữ biết ca múa.
Thật ra nàng nàng đã muốn vào đó chơi từ lâu, nhưng nàng là công chúa lại bị phụ hoàng quản nghiêm ngặt, không cho vào những nơi dung tục như tửu láu nên mãi vẫn chưa có cơ hội.
Còn bây giờ thì khác, ở đây là Nhụy quốc, ai quản được nàng đây?
Nàng ấy cải nam trang hiên ngang bước vào trong, bà chủ vừa thấy đã biết là khách không thường xuyên lui tới, nhưng quần áo mặc trên người lại không phải dạng tầm thường, nhẩm đoán...!có lẽ là công tử nhà giàu nào đó.
Bà chủ đi đến, chưa gì đã nịnh hót: "Công tử đây đúng là khôi ngô tuấn tủ, quả là mỹ nam hiếm có.
Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều rượu ngon, công tử thích uống loại nào cũng có."
Nàng ấy dường như không nghe thấy lời bà ta nói mà cứ ngó tây ngó đông.
Ở nơi này quả là khác xa hoang cung, khắp nơi đầy mùi hoan lạc, nam nhân và nữ nhân ngang nhiên ôm ấm, nói lời đường mật tán tỉnh.
Không những vậy, ca kỷ còn ăn mặc lộ da lộ thịt, dáng người thướt tha như tiên nữa.
Bảo sao nam nhân khi đến đây lại không muốn về nữa.
"Công tử, có phải thích cô nương nào rồi không? Mỹ nhân ở chỗ ta không phải là dạng tầm thường đâu nha, cho dù công tử muốn loại nào, cũng sẽ có."
Bà ta cứ lải nhải bên tay, có chút phiền, vì vậy nàng đã lấy ra một thỏi bạc đặt lên tay bà ta: "Thấy bà chủ đây nhiệt tình như vậy, ta rất thích, vì vậy đây là phần thưởng của bà.
Còn về những việc khác bà không cần quan tâm, ta muốn đi dạo một chút."
Thấy tiền, hai mắt bà ta còn sáng hơn sao, nụ cười vô cùng vui vẻ: "Được được, vậy có gì thì cứ gọi ta.
Ta đây sẵn sàng phục vụ công tử."
Cuối cùng thì bà ta cũng đi.
Giờ thì nàng ấy có thể thoả thích khám phá.
Nhưng vừa đi được vài vòng thì nàng ấy đụng phải một tên say rượu, nàng cứ tưởng là mình sẽ ngã nhưng khi mở mắt ra.
Một khuôn mặt quen thuộc khiến nào giật bắn của người.
"À, cảm ơn vị công tử này đã ra tay tương trợ, không còn gì thì ta đi trước đây." Mộc Ninh Châu vội vàng muốn chuồn đi, không ngờ lại bị tên đó kéo vào lòng.
Hắn ta thì thầm vào tai nàng: "Đường đường là công chúa Lan quốc lại cải nam trang vào tửu lâu, nếu được đồn ra ngoài thì thật là không hay."
"Bát vương gia nhận ra ta?"
Hắn ta gỡ râu giả trên mép Ninh Châu ra, mỉm cười kì quặc, sau đó choàng tai lên vai nàng ấy.
"Nếu đã có duyên như vậy thì chúng ta cùng nhau uống rượu, không say không về."
"Sai rồi thì làm sao về được chứ?" Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng căn bản không đẩy