Trước khi hắn rời phủ thù nàng vẫn còn chưa tỉnh nhưng chỉ một lúc sau nàng đã mơ hồ mở mắt.
Nàng nhìn lên trần nhà, đầu óc mông lung, nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cơ thể nàng lúc này thật sự rất mỏi mệt.
Nàng nằm thêm vài phút thì những mảnh vỡ kí ức trước khi ngất đi chợt hiện ra.
Thất vương gia?
Nàng ngồi bật dậy, cơ thể không khỏi rung rẩy, rõ ràng trong kí ức của nàng hắn là một người vô cùng đáng sợ và có ánh mắt rùng rợn.
Vậy mà đêm đó hắn lại trêu ghẹo nàng? Vậy mà hắn lại cứu nàng ra khỏi nơi tối tăm địa ngục đó?
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Nàng nhìn ngó xung quanh vẫn không thể đoán ra được là mình đang ở chỗ nào.
Nàng thở dài rồi ngồi bó gối, đôi mắt to tròn nheo lại, nàng không biết chuyện tiếp theo xảy ra với mình là gì.
Được một lúc lâu thì có một tì nữ đi vào, nàng ta bưng theo một thao nước khiến nàng có chút bất an, không lẽ tì nữ đó sẽ đổ thao nước đó lên người cô?
"Tỉnh rồi à? Mau dậy rửa mặt đi!"
Nàng ngơ ngác bước xuống giường.
Tì nữ đó lại nói tiếp: "Ta không biết ngươi là ai cũng không biết ngươi làm sao quyến rũ được vương gia.
Nhưng ta nói cho ngươi hay, đừng có ảo tưởng nữa, vương gia chỉ là nhất thời hứng thú với người thôi.
Đừng mà suy tâm vọng tưởng, trèo cao té đau đó.
Hơn nữa, nếu ngươi thật sự muốn trở thành chủ nhân của bọn ta thì càng không thể, vương gia không không bao giờ nạp một kẻ thấp kém như ngươi làm thiếp thất."
Nàng không để ý đến lời nói của tì nữ này có lắm: "Ở đây là vưởng phủ sao?"
"Đúng vậy, vương gia đã đêm ngươi về phủ, chữa thương cho ngươi còn chăm sóc cho ngươi cả đêm.
Ngươi biết ngươi đang ở phòng của ai không? Đây là phòng của vương gia, nhưng mà cũng chẳng nói lên điều gì, ngài ấy chỉ thương hại một tiểu cô nương như ngươi mà thôi."
"Nói đủ chưa?" Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên khiến cho nàng lẫn tì nữ kia đều giựt mình.
Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống: "Vương gia!"
Còn nàng thì vẫn đứng im ở đó, vội né tránh ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
"Lắm mồm lắm miệng.
Cút ra ngoài!" Hắn cau mày nói.
"Vâng, vâng, nô tì đi ngay." Nàng ta đứng dậy, vội vàng bưng thao nước chạy ra ngoài.
Đột nhiên, hắn ta bước đến chỗ nàng: "Thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
Giọng hắn tuy lạnh lùng nhưng lại có chút quan tâm khiến nàng không thoải mái: "Tại...!người lại cứu nô tì? Vì...!vì chuyện của đêm đó sao?"
Đôi mắt ngây thơ của một tiểu cô nương va vào đôi mắt thâm sâu của hắn khiến hắn tự thấy bản thân có lỗi: "Ta...!đêm đó là ta say quá nên không tự chủ được bản thân.
Nhưng mà ngươi cũng không cần quan tâm nhiều như vậy đâu.
Ngươi ở lại đây làm việc không phải sẽ tốt hơn ở nơi đó sao? Ở đây sẽ không