"Anh...anh không được làm như thế đối với tôi".
Cô vẫn không chút hoảng loạn nào, Âu Dương Thế Khanh nhẹ nhàng cởi cúc tay áo sơ mi của mình ra.
Từ tốn đến mức có thể nhất.
Dù sao đêm nay thập lục cũng sẽ thuộc về anh.
Biết mình không còn đường lùi.
Cô nhất định thà chết cũng sẽ không để anh lăng nhục chà đạp cô! Cô lấy chiếc bình sứ trên kệ ném vào cửa.
Rầm!!
Các mảnh vỡ thi nhau rơi xuống, liền nhặt lấy một cái, thẳng tay đâm vào bụng mình không một chút do dự! Như vậy chỉ có cơn đau mới làm cô vơi đi cảm giác khó chịu trong người, cơn đau làm thoải mái hơn.
Đâm liên tiếp vào bản thân mình vài nhát.
Vết thương mới cũ nhanh chóng chảy máu.
Anh nhíu mày nhìn thập lục, tại sao lại vẫn muốn làm tổn thương mình như vậy, ở lại đây không tốt hay sao?
"Âu Dương Thế Khanh! Tôi hôm nay thà chết cũng sẽ rời khỏi nơi này".
Ánh mắt cô đầy kiên định.
Anh bước lại gần cô.
"Hiện tại em vốn không phải là đối thủ của tôi." Anh tóm lấy tay thập lục.
Bẻ ngược về sau.
"Làm người phụ nữ của tôi".
"Cút".
Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng do thuốc khống chế khi được anh ôm, cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.
"Có phải rất khó chịu không?".
Anh ngậm lấy vành tai của cô.
"Thơm thật.
Em biết anh muốn em đến điên rồi không".
Nói rồi anh ta luồn từ từ vào eo thon nhỏ này.
"Ưm".
Thật thoải mái!!! Không được.
Cố gắng tỉnh táo lại.
"Có phải rất muốn không".
Anh dịu dàng hỏi cô.
"Ừm! Đúng vậy".
Cô nhắm mắt lại.
Hưởng thụ cảm giác mà anh mang lại.
Âu Dương Thế Khanh cười rồi hôn dần xuống cổ, hôn lên bàn tay cô.
Anh biết mà cho dù có tự chủ thế nào cũng sẽ không thoát được thuốc mà anh tạo ra dành riêng cho cô.
Tay anh để ngay eo cô, anh xoay người thập lục lại, hôn từ từ, từ trán đến mắt.
Hai bên má anh đều không bỏ sót nơi nào.
Anh ngậm lấy vành tai của cô.
"Ưm...a".
Cô nhỏ giọng rên rỉ.
Anh siết chặt người cô lại.
Cô giờ đây đã bị thuốc khống chế, anh sẽ cho cô một đêm ân ái đầy tuyệt vời.
Biến thập lục trở thành người phụ nữ của anh, sẽ là chủ nhân của nơi này!!! Cùng anh chinh chiến các thế lực khác.
Cùng anh xây dựng cơ đồ!
Tay anh đặt lên môi, ánh mắt cô mơ màng nhìn anh.
Anh mỉm cười rồi cúi người xuống hôn lên môi cô.
Nhưng anh chợt sững người vì một con dao quân dụng mà cô để ngay cổ anh.
"...".
Ha! Anh đã xem thường cô rồi.
Cô mỉm cười nhìn anh, con dao đưa vào sâu một chút một vạch máu hiện ra.
Cô xoay người khống chế anh từ phía sao.
"Mau mở cửa cho tôi! Nếu không Âu Dương Thế Khanh hôm nay tôi sẽ giết chết".
Cô nói với những người ở ngoài canh gác.
Cô từ từ ổn định lại hơi thở, hít một hơi thở thật sâu.
Vừa rồi đã thuận theo anh ta, để anh ta tưởng cô đã bị thuốc khống chế mới bỏ qua cảnh giác này.
"Mau!".
Cô hét lên.
Những người ở ngoài đó hiện tại đã chuẩn bị tất cả.
Nam Kha ra lệnh kêu mở cửa.
"Thập lục! Em thật giỏi".
Ngay cả anh ta cũng bị cô lừa!!
"Tôi đã không còn là Thập lục.
Tôi là Hà Tuyết Thanh ".
Con dao lại đi sâu vào một chút nữa.
"Hà Tuyết Thanh? Ha ha".
Anh ta cười.
"Tránh ra cho tôi.
Nếu các người không tránh tôi sẽ giết chết anh ta".
Cô nói với mọi người đứng xung quanh!
Trên người cô vết máu đã nhanh chóng lan ra khắp người, máu xưa nay vốn không cầm được! Còn cũng đang bị thuốc khống chế.
Tình hình của cô có lẽ không ổn rồi.
Vì sự an nguy của Thiếu chủ, bọn họ nhanh chóng lui lại phía sau.
Cô từ từ bước lại về phía cổng ra.
Hôm nay cho dù có chết thì mình cũng sẽ rời khỏi đây.!!
Tay cô siết chặt lấy con dao quân dụng.
Anh không hề sợ hãi khi uy hiếp, anh chỉ cười nhạt! Cô gái này đúng là không thể xem thường.
Đúng là năm xưa anh không hề nhìn lầm rồi.
"Em trả ơn cho tôi thế này sao! Hà Tuyết Thanh ".
Anh hỏi cô.
"Do tôi bị anh ép".
Cô nhìn về phía bọn họ.
Người kéo về càng ngày càng đông.
"Âu Dương Thế Khanh tôi xưa nay chưa từng bất kính với anh.
Ơn của anh đối với tôi là sự thật nhưng anh không nên bỏ thuốc tôi".
Nó đã chạm đến giới hạn chịu đựng.
"Thập lục! Cô mau buông thiếu chủ ra".
Nam Kha chĩa súng về phía cô.
"Xưa nay không khải các người không biết tôi.
Không biết súng của các người nhanh hay phi tiêu của tôi nhanh".
Nói rồi lấy từ bên hông của Âu Dương Thế Khanh một con dao, ôm lấy cổ anh xoay về phía sao, con dao đó bay thẳng đến cổ họng của một người cận vệ muốn ám sát cô.
"Cút đi.
Nếu cản trở tôi, sẽ như tên đó ".
Cô dẫn anh lùi lại.
Tên cận vệ đó liền gục xuống đất, hai mắt mở to ra, có lẽ khi chết hắn ta cũng không hiểu cô lại nhanh như vậy.
Rõ ràng đã bị thương mà.
"Ra lệnh cho bọn họ lùi lại".
Cô nói với Âu Dương Thế Khanh nhưng anh ta dường như đang rất hưởng thụ việc bị uy hiếp, xưa nay chưa ai dám uy hiếp anh ta, nay chỉ có mỗi mình em ấy.
Thấy anh ta không ra lệnh, cô chỉ có thể tự mình vận động.
Người kéo đến ngày càng đông, biết hôm nay cô khó sống! Có cả tay súng bắn tỉa à.!
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
"Phương Nam Thế! Anh mà bắn tôi.
Âu Dương Thế Khanh sẽ chết ngay lập tức, có anh ta chết cùng tôi, sẽ không thiệt ".
Cô nói.
Người bị cô chỉ điểm chỉ giật mình, vội buông súng xuống và thu dọn đồ của mình rồi nhảy xuống từ trên cao.
"Thập lục! Chúng ta lại gặp nhau".
Hắn ta nói với thập lục.
Cô gái nhỏ này anh rất cảm thán.
Tài năng hơn người.
"Khi tôi đi rồi! Anh cần cố gắng thêm".
Trán cô lấm tấm mồ hôi.
Hiện tại không đã chống đỡ được nữa.
Phương Nam Thế nghe cô nói như thế thì sững người.
Cả hai chưa từng quá thân thiết, tính cô xưa nay lạnh nhạt, dường như trong tổ chức không hề thân thiết với ai.
Khi ra được đến cổng cô khẽ thở, nhìn về phía Âu Dương Thế Khanh.
Anh ta không hề sợ hãi ung dung bình tĩnh!
"Phương Nam Thế.
Anh có tài năng, chỉ cần anh tĩnh tâm đừng quan tâm mọi thứ xung quanh.
Anh sẽ làm tay súng bắn tỉa tốt nhất nơi này! Tương lai chúc anh thành công".
"Âu Dương Thế Khanh! Thiếu chủ! Tôi xin lỗi ".
Cô đẩy anh ra nhanh chóng nhảy ra khỏi cổng thành.
"Tất cả dừng tay.
Bỏ súng xuống".
Âu Dương Thế Khanh nhìn cô gái nhỏ.
Rồi ra lệnh cho thuộc hạ.
Mọi người làm theo lời anh.
"Tự do của em! Đi đi! Khi chúng ta gặp lại nhau, tôi sẽ không nhân từ với em".
Rồi anh quay người bước đi.
"Nói với tất cả mọi người.
Để thập lục đi, ai ra tay với thập lục thì hậu quả đưa vào nhà giam thứ bảy.
Và từ nay trong tổ chức không còn người nào tên thập lục".
Anh bước đi nhanh chóng.
Cô gái này quá kiên cường!!
"Rõ".
Bọn họ liền buông bỏ súng xuống, nhà giam thứ bảy là rừng nhiệt đới, vào đó dễ mà ra thì khó được! Nơi đó vô cùng kinh khủng.
Nếu ra được cũng sẽ bị thương nặng.
"Cảm ơn anh".
Cô