“Trưa mai anh bận chút việc của công ty nên không về nhà, trưa em nhớ ăn cơm đầy đủ nhé”.
“Em biết rồi ạ”.
Tuyết Thanh gấp cho anh miếng thịt.
“Bé ngoan mà”.
“Ừm.
Bánh kem cũng ăn một ít thôi nhé.
Ăn sáng rồi mới được ăn”.
“Dạ”.
“À đúng rồi, vậy bé có thể bảo Lam Ái đến chơi được không ạ”.
“Được chứ”.
Anh xoa đầu cô.
“Phải nghĩ ngơi nữa”.
“Dạ.
Bé biết rồi”.
Bữa cơm trôi qua rất vui vẻ, họ còn nói rất nhiều chuyện khác nhau.
Chủ yếu là anh nhắc nhở cô cẩn thận trong việc đi lại.
Bụng đã to lên rồi.
Nên mọi chuyện đều phải lo lắng.
Đêm đến.
Tuyết Thanh đã ngủ rất say, tiếng hít thở đều đặn, nhưng không hiểu sao anh lại không ngủ được.
Cẩn thận không đánh thức cô, sau đó anh ra ngoài uống vài ly rượu.
Lúc này anh nghe được tiếng ai đó đang nói chuyện, lắng nghe thì là Thanh Ngọc.
“Sao đi du học à”.
“Rất tốt, ngoan đi đi, anh sẽ thường xuyên đi đến Pháp thăm em”.
“Dám có đàn ông sau lưng anh? Đánh gãy chân em”.
“Rồi bé cưng ngủ sớm đi nhé, mai anh đến đón em”.
Thanh Ngọc hôn gió qua điện thoại rồi đi vào nhà.
“Ôi cha mẹ ơi”.
Lão đại!!
“Lão đại…anh anh…”.
“Cậu có bạn gái rồi à”.
“Hờ hờ…”.
Thanh Ngọc gãy đầu mình.
Gật đầu thừa nhận.
“Tôi mới quen được mấy tháng thôi”.
“Ừm.
Đừng có dụ dỗ con gái nhà người ta, quen chơi thì được nhưng nhớ nếu đã không xác định được thì đừng đi quá xa”.
“Tôi…”.
Thanh Ngọc lắc đầu.
“Thật ra thì tôi vốn không muốn có vợ đâu, thật đó…”.
Chỉ là vẫn không như ý muốn.
“Tôi hiểu, nếu đã xác định thì tốt với người ta một chút”.
Anh uống cạn ly rượu của mình.
Định đứng dậy rời đi.
“Cậu cũng đã gần hai mươi lăm rồi, việc ở Hắc Phong quá nguy hiểm, vẫn nên tính trước đi”.
Thanh Phong đã rời đi, Thanh Giao thì cũng sẽ đi thôi, tuy hai người họ chưa công khai vẫn nhờ anh giữ bí mật, nhưng chắc sẽ rời đi rất nhanh.
Thanh Nguyệt đường đang trong quá trình xây dựng sẽ rất nhanh sẽ xong, khi đó bốn hộ pháp hiện tại không ai còn bên anh cả.
Tuy Thanh Phong rời đi, nhưng vẫn luôn quan sát đám người mới đi vào và cũng như những người thuộc hạ dưới trướng cũ.
Anh dự định sẽ cất nhắc họ thành những hộ pháp mới, và cũng chọn ra vài người đưa đến cho vợ mình.
Cô muốn chọn vài người, cũng đang cho xây dựng một khu khác, ban đầu anh cũng không biết vợ mình làm gì nhưng khi hỏi kỹ thì mới biết là cô muốn xây dựng một võ quán.
Với mười hai phòng khác nhau, lấy tên là thập nhị đường võ.
Nhưng vì việc mang thai nên tạm thời gác lại, đợi đến khi sinh con xong anh mới cho cô tiếp tục làm việc mình thích.
“Lão đại…tôi…”.
“Thanh Ngọc, mai này cậu lấy vợ, với tư cách là em của tôi”.
Họ đã đi theo anh từ lúc anh chưa có gì cho đến hiện tại.
Bốn người họ điều xuất thân thấp kém, ở dưới tầng lớp thấp của xã hội.
Thanh Ngọc cũng như ba người còn lại điều không biết họ tên của mình.
Nên khi đó anh mới đặt tên cho họ.
Phong trong từ gió, gió mạnh thì con người mới vững được, và khi đó Thanh Phong không mạnh mẽ như hiện tại.
Cái tên này được đặt với mong muốn bản thân anh có thể vượt lên.
Nguyệt trong từ mặt trăng, đêm tối muộn nhưng lòng người vẫn sáng, vẫn tốt.
Khó khăn, nhưng lại không vấp ngã, cô như một ánh trăng sáng lấp lánh chiếu sáng khi Thanh Phong sai lầm.
Với mong muốn cô có thể cả đời này như cái tên của mình.
Giao trong từ giao tranh, khi đó Thanh Giao bị đánh suýt không còn mạng.
Thanh Phong cứu giúp mới giữ được chút hơi tàn yếu ớt.
Vì vậy, khi anh đồng ý giữ lại Thanh Giao thì cái tên này được ra đời.
Với Thanh Ngọc thì lại khác, xuất thân của anh là gần như thấp nhất và chịu nhiều sỉ nhục nhất.
Đi ra từ khu gái điếm, hằng ngày cậu phải giúp họ giặt giũ quần áo cho đến dọn dẹp, vì không muốn sống mãi như vậy nên cậu mới rời đi.
Và cậu cũng không biết ba mình là ai, cậu nghe những người trong khu gái điếm đó kể lại, vì khi bà mang thai cậu, lúc đó cái thai đã được gần năm tháng, vì không bỏ được nên mới lựa chọn sinh ra cậu.
Sau đó thì nuôi dưỡng cậu hai ba năm, cuối cùng thì bà ta bị vợ của những vị khách kia đánh chết.
Thanh Ngọc không biết ba mình là ai, cũng không nhớ rõ mặt mẹ mình.
Những năm còn bé thì sống dật dựa vào miếng cơm thừa manh áo cũ của người ta vứt đi.
Lúc còn tròn mười tuổi cậu suýt bị c.ưỡng d.âm, nên phải đi trốn ở nơi khác.
Ngày qua ngày, đến khi được mười bốn tuổi thì gặp Minh Hoàng Lễ, khi đó cậu như một đứa bé tám chín tuổi, gầy gò đen nhẻm nhưng lại có một đôi mắt trong sáng.
Cũng vì vậy mà chữ Ngọc ra đời, ngọc là ngọc